Tô Mộ Vũ thay một bộ áo đen, lại cõng cây dù mang tính biểu tượng, đứng ở trong sân. Bạch Hạc Hoài nằm trên ghế dài phơi nắng: “Lần này phải giúp Mộ tỷ tỷ làm việc lớn, ngươi đừng có lười biếng đấy.”
Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Nếu nói trên giang hồ có những nơi nào giang hồ nhất, vậy thì Đường môn chắc chắn là một trong số đó. Nếu lười biếng, không khéo chẳng về được.”
“Đường môn lợi hại lắm à?” Bạch Hạc Hoài không buồn để ý nói.
“Đường môn, ám khí thiên hạ đệ nhất, độc thuật thiên hạ đệ nhị.” Tô Mộ Vũ trả lời: “Đường gia bảo cạm bẫy tầng tầng lớp lớp, không khác gì đầm rồng hang hổ.”
“Ồ? Thế độc thuật đệ nhất thiên hạ là ai?” Bạch Hạc Hoài cố ý hỏi Tô Mộ Vũ nịnh nọt trả lời: “Đương nhiên là Ôn gia rồi!”
“Đúng vậy. Cho nên thân là đệ tử Ôn gia luôn đứng trên Đường gia bảo, gặp chuyện nguy hiểm như vậy, ta cũng tặng ngươi một món quà.” Bạch Hạc Hoài lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ màu xanh, một lát sau một con rắn nhỏ màu xanh lá cây thò đầu ra khỏi bình, tò mò quan sát bốn phương.
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Đây là?”
“Tiểu Thanh.” Bạch Hạc Hoài mỉm cười gọi một tiếng. Cái đầu rắn xanh lúc lắc một thoáng, lè lưỡi.
“Đáng yêu không.” Bạch Hạc Hoài bắt chước con rắn, cũng lè lưỡi.
Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ nói: “Đúng là đáng yêu hơn mấy con nhện của Vũ Mặc một chút.’
“Ha ha ha, đi thôi, tới gặp Tô công tử.” Bạch Hạc Hoài giơ một ngón tay, con rắn xanh bò khỏi bình sứ, cuộn một vòng quanh ngón tay Bạch Hạc Hoài.
Bạch Hạc Hoài đặt ngón tay dưới đất, con rắn xanh bò lên phiến đá, trườn tới chân Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ cúi người, cũng đặt một ngón tay trước mặt con rắn xanh. Con rắn do dự một lát rồi trèo lên ngón tay Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ đứng dậy, tò mò quan sát con rắn xanh này. Con rắn có màu xanh lục, như được khắc từ ngọc phỉ thúy.
“Đây là Phỉ Thúy xà, tới từ khu vực Tây Nam, nghe nói thích nằm trên phí thủy cho nên dần dà cũng biến thành giống phỉ thúy.” Bạch Hạc Hoài cười nói: “Ngươi từng tới Miên thành ở Tây Nam chưa?”
“Chưa từng.” Tô Mộ Vũ lắc đầu.
“Đáng tiếc, nơi đó rất thú vị, một đao nghèo, một đao giàu, một đao khoác áo tang.” Bạch Hạc Hoài ra vẻ dùng đao chém. “Nơi đó có từng tảng đá xếp chồng chất như núi, cắt ra có thể là Đế Vương Lục, cũng có thể là đá vụn trắng phớ. Ài, dù sao Tô Xương Hà cũng lắm tiền, chúng ta lừa hắn tới đó đi.”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Xương Hà rất thông minh, ta không lừa được hắn.’
“Được rồi, ngươi mang theo con Phỉ Thúy xà này bên mình, nếu trúng loại độc nào không giải được thì để nó cắn ngươi một cái.” Bạch Hạc Hoài nhướn mày.
“Nó có thể giải độc?” Tô Mộ Vũ nghi hoặc.
“Không, trên người nó có độc, thấy máu là chết.” Bạch Hạc Hoài cười xấu
xa.
Khóe miệng Tô Mộ Vũ co quắp một thoáng, ngón tay cứng đờ, nhìn con rắn
xanh đang tò mò quan sát mình: “Thấy máu là chết?”
“Đúng vậy. Nhưng độc của nó rất thần kỳ, có thể tạo thành quan hệ áp chế kỳ dị với những loại độc khác. Trúng một loại độc lại bị Phỉ Thúy xà cắn một cái, hai bên sẽ kiềm chế lẫn nhau, bảo đảm trong vòng mười mấy ngày sẽ không bị độc phát tử vong. Đến lúc đó nếu ngươi trúng độc thì để nó cắn một cái rồi về đây tìm ta, ta giải độc giúp ngươi.” Bạch Hạc Hoài ném bình sứ trong tay sang: “Hiểu chưa?”
Tô Mộ Vũ nhận lấy bình sứ, con rắn xanh trườn một vòng rồi trở về trong bình sứ.” Tô Mộ Vũ gật đầu: “Hiểu rồi, nhưng ta phải nuôi nó thế nào?”
“Còn có Mộ tỷ tỷ đi cùng cơ mà, bảo tỷ ấy mỗi ngày ném mấy con nhện vào là được.” Bạch Hạc Hoài trả lời.
“Được.” Tô Mộ Vũ cất bình sứ: “Đa tạ thần y.”
“Tô Mộ Vũ à, ngươi nói xem thế nào mới là tới Bỉ Ngạn của Ám Hà?” Bạch Hạc Hoài đột nhiên hỏi.
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Hả?”
“Lúc đầu các ngươi cảm thấy chỉ cần lật đổ những gia tộc cũ kỹ trong Ám Hà là có thể tới Bỉ Ngạn. Sau đó các ngươi đánh bại được gia chủ ba nhà, thành lập một Ám Hà mới. Nhưng các ngươi lại phát hiện sau lưng Ám Hà có bàn tay khác lôi kéo, các ngươi bèn tới Thiên Khải thành, đánh bại Ảnh tông, đốt trụi căn lầu của họ, trở thành Ám Hà hoàn toàn tự do. Nhưng hôm nay các ngươi lại phải tới Đường môn, kết minh với Đường môn, tìm chỗ sinh sống cho Ám Hà trên giang hồ.” Bạch Hạc Hoài dừng lại, do dự một hồi rồi mới nói: “Cứ như Bỉ Ngạn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mãi mãi không tới được.”
Tô Mộ Vũ sắc mặt nghiêm nghị, ngửa đầu nhìn không trung, không đáp lời.
“Cũng như ngươi tới Nam An thành, như đang sống những ngày yên bình, nhưng cuối cùng không thể không trở về Ám Hà.”
Bạch Hạc Hoài quay người định đi: “Dù sao ngươi cũng phải đi, hoặc là đi khỏi Nam An thành, hoặc là rời khỏi Ám Hà.” Nói xong câu này, Bạch Hạc Hoài đẩy cửa sân đi ra ngoài.
Tô Triết ngồi trên bậc thang ngoài sân chờ cô, thấy Bạch Hạc Hoài đi ra mới đứng dậy. Vòng vàng trên phật trượng kêu leng keng: “Đi thôi, con gái, mua bánh hoa quế nào.”
“Cha, cha cảm thấy những lời con vừa nói ra sao?”
Tô Triết thở dài một tiếng: “Chuyện này thì trong lòng Tô Mộ Vũ hiểu rõ hơn bất cứ ai, nhưng một khi có người nói ra khỏi miệng thế thì lại khác.”
“Ài.” Bạch Hạc Hoài lắc đầu: “Con hơi khó chịu. Con cảm thấy trong lòng Tô Mộ Vũ suy nghĩ rất nhiều, nhưng cứ thích chất đống trong đó, con không nói ra, không khéo tự hắn sẽ nghẹn chết.”
“Ai mà biết được? Thằng nhóc Tô Xương Hà còn hiểu rõ hơn bất cứ ai, con đoán được Tô Mộ Vũ suy nghĩ cái gì nhưng không đoán được Tô Xương Hà.” Tô Triết đi về phía trước.
Trong dược trang, Mộ Vũ Mặc chậm rãi đi tới bên cạnh Tô Mộ Vũ: “Chuyện tiểu thần y vừa nói, chắc ngươi cũng tự hỏi rất lâu?”
Tô Mộ Vũ khẽ lắc đầu: “Ta hiểu rất rõ, kiếp này có đi đến đâu cũng không thể cắt đứt hoàn toàn với Ám Hà.”
“Lần này tới Đường môn, ta cảm thấy sẽ là lần cuối cùng. Ta đoán trong lòng Xương Hà cũng nghĩ như vậy. Sau chuyện Đường môn, ngươi và Ám Hà không còn liên quan gì.” Mộ Vũ Mặc rất nghiêm túc nói: “Lần này phải cảm tạ ngươi.”
“Đã nói là không thể rồi.” Tô Mộ Vũ vỗ nhẹ lên vai Mộ Vũ Mặc: “Chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu, không đúng, vĩnh viễn là bằng hữu tốt nhất, sao lại không liên quan được?”
Sau khi nói xong, Tô Mộ Vũ xoay người đi về căn phòng của mình, Mộ Vũ Mặc đứng yên tại chỗ, im lặng một lúc lâu.
Làn gió khẽ vén lọn tóc mai của cô, Mộ Vũ Mặc mỉm cười, nâng mái tóc “Không hổ là chàng trai ta từng thích, thật ra chẳng kém cái gã Đường Liên Nguyệt chút nào.”