"Vị đại nhân này là?" Thủ vệ canh cửa vừa nhìn đã biết người này khí độ bất phàm, hơn nữa mặc giáp nhẹ, hẳn là người trong quân ngũ, nhưng nhìn cũng lạ mặt, không nhớ nổi đã gặp ở nơi nào.
Người hầu kia bước tới một bước, cúi đầu thưa: "Bách Lý Thành Phong, Thế tử Trấn Tây hầu, đến bái kiến Lang Gia Vương điện hạ, phiền ngài thông báo một tiếng."
Thủ vệ kia sửng sốt, lập tức tránh đường: "Hóa ra là Thế tử điện hạ! Đã là người của Thế tử đến, nào cần thông báo, mời vào trong!"
Bách Lý Thành Phong mỉm cười: "Xem ra phủ Trấn Tây hầu ta còn chút danh tiếng, tới Lang Gia vương phủ cũng không cần thông báo."
"Không liên quan gì đến phủ Trấn Tây hầu, chỉ là vị công tử của ngươi giờ là người có sức tranh đoạt thiên hạ, là Đại thành chủ Tuyết Nguyệt thành trong giang hồ, ta nào dám chậm trễ. Gần đây hắn có khỏe không?" giọng nói Tiêu Nhược Phong truyền đến từ trong sân.
Bách Lý Thành Phong mỉm cười bước vào cửa vương phủ, đáp: "Hắn vẫn rong ruổi khắp nơi, nhưng gần đây nghe nói Thiên Ngoại Thiên có chút động tĩnh nên đã đưa thê tử về rồi."
Tiêu Nhược Phong cười nói: "Với năng lực của sư đệ, Thiên Ngoại Thiên hiện tại không thể gây sóng gió gì được."
"Vậy còn sóng gió ở Thiên Khải thành?" Bách Lý Thành Phong nói đầy ẩn
ý.
Tiêu Nhược Phong cười khổ: "Thế tử nói vậy là có ẩn ý rồi. Mời vào trong."
Hai người vừa cười nói vừa đi vào trong phòng, cửa phòng được thuận tay khép lại. Người hầu của Bách Lý Thành Phong ôm kiếm của hắn đứng hầu bên ngoài.
Bách Lý Thành Phong ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Ta nghe nói cuộn sách Long Phong năm xưa lại xuất hiện ở Thiên Khải thành."
Tiêu Nhược Phong rót một chén trà: "Tin tức này đã truyền đến tận Càn Đông thành của ngươi rồi sao?"
"Chưa đến mức đó, chỉ là Càn Đông thành chúng ta cũng có người ở Thiên Khải thành, tất nhiên sẽ truyền tin về. Nhưng theo tình hình hiện nay, e là chẳng bao lâu nữa tin tức sẽ truyền đến Càn Đông thành." Bách Lý Thành Phong cười nói: "Vậy xin hỏi, năm xưa có thật sự đánh rơi một cuộn sách Long Phong hay không?"
Tiêu Nhược Phong gật đầu: "Có. Cuộn sách mà Tiên đế truyền lại thì rơi vao tay ta, còn cuộn đưa đến Khâm Thiên giám thì bị người ta cướp mất trên đường. Ta đã tìm nhiều năm nhưng vẫn không thấy tung tích."
"Vấn đề thứ hai, trên cuộn sách Long Phong đó viết tên ai?" Bách Lý Thành Phong thổi nhẹ chén trà, giọng điệu bâng quơ như đang hỏi một chuyện rất đỗi bình thường.
Tiêu Nhược Phong uống một ngụm trà, không hề giấu giếm: "Là tên của ta. Năm xưa, ta và hoàng huynh dẫn binh đến Thái An điện, sau khi tiêu diệt toàn bộ quân của Thanh Vương, ta đến gặp phụ hoàng, người đã đưa cuộn sách Long Phong đã viết xong cho ta. Trên đó viết tên của ta."
"Phụ hoàng của ngươi muốn ngươi kế thừa ngôi vị, cho dù ngươi có cự tuyệt thế nào, cuối cùng người vẫn viết tên ngươi lên đó. Nhưng ngươi không nhận, xé nát cuộn sách trước Thái An điện, sau đó truyền thánh chỉ, nói Tiên hoàng truyền ngôi cho Cảnh Ngọc Vương Tiêu Nhược Cẩn. Ngươi không sợ cuộn sách Long Phong còn lại bị bại lộ sao?" Bách Lý Thành Phong hỏi.
Tiêu Nhược Phong cười lạnh: "Nếu đám người đó dám bại lộ thì ta đã chém chết từ lâu rồi."
"Vậy tại sao bây giờ chúng lại dám?" Bách Lý Thành Phong cười như không cười.
"Thế tử gia hỏi vậy, xem ra chính ngươi đã có đáp án rồi." Tiêu Nhược Phong ẩn ý nói.
"Bởi vì hiện giờ Lang Gia Vương điện hạ nhà ngươi quân công hiển hách, vạn dân kính ngưỡng, trên dưới triều đình có biết bao người ủng hộ. Thậm chí có thể nói cho dù ngươi không muốn làm Hoàng đế, cũng có rất nhiều kẻ muốn ngươi làm. Nếu lúc này cuộn sách Long Phong lại xuất hiện..." Bách Lý Thành Phong khẽ nhếch môi, trầm giọng nói: "Thiên Khải thành ắt sẽ đại loạn! Dù ngươi không muốn thì trong quân đội sẽ có kẻ muốn; trong triều cũng sẽ có kẻ muốn! Gạt bỏ mọi chuyện sang một bên, vị hoàng huynh Minh Đức Đế của ngươi e là ngày ngày đều đang nghĩ chuyện này sẽ xảy ra!"
Tiêu Nhược Phong cười lạnh: "Nhưng ta không muốn!"
Bách Lý Thành Phong đặt chén trà xuống: "Chính vì vậy ta mới đến đây, Lang Gia Vương điện hạ. Phủ Trấn Tây hầu chúng ta đời đời kiếp kiếp đều nguyện đứng sau lưng ngươi. Bất kể ngươi lựa chọn điều gì!"
Tiêu Nhược Phong nheo mắt: "Ta đã nói rồi, ta chỉ có một lựa chọn."
"Ha ha ha ha, quả nhiên là cùng một giuộc với con ta!" Bách Lý Thành Phong đứng dậy: "Ta muốn vào cung bái kiến bệ hạ. Trước đó ghé qua Lang Gia vương phủ, hắn sẽ cho rằng ta vượt quá giới hạn chăng?"
“Phủ Trấn Tây hầu và hai chữ vượt quá giới hạn, hình như luôn đi liền với nhau." Tiêu Nhược Phong cười khổ.
"Cũng chẳng sai." Bách Lý Thành Phong đẩy cửa bước ra: "Gặp vị bệ hạ kia, chắc hẳn cả ta và hắn đều sẽ phần lúng túng, dù sao năm xưa con trai ta cũng đánh hắn hơi nặng...”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong một tiểu viện ở Nam Thành. Mộ Vũ Mặc và những người khác lần lượt đáp xuống. Tiêu Triều Nhan từ trong nhà chạy ra, nhìn mọi người: "Có chuyện gì vậy?"
"Đường Liên Nguyệt trúng độc, sư phụ ngươi đã tỉnh chưa?" Mộ Vũ Mặc hỏi.
Tiêu Triều Nhan lắc đầu: "Người đã tỉnh, nhưng lại ngủ rồi. Hay là để ta đi xem?"
"Không cần đâu, độc trên người Đường Linh Hoàng là hút từ người ta, ta biết cách giải." Mộ Tuyết Vi trầm giọng nói.
Đường Liên Nguyệt lập tức ngồi xếp bằng, hai tay khẽ động, một luồng khí đen từ đỉnh đầu tỏa ra. Hắn quát khẽ: "Lui ra!"
Mộ Thanh Dương vội vàng kéo Mộ Tuyết Vi và Mộ Vũ Mặc lùi về phía sau, sau đó Mộ Thanh Dương vung thanh kiếm gỗ đào trong tay lên, quanh người Đường Liên Nguyệt loé sáng, một ngọn lửa đỏ bùng lên bao vây Đường Liên Nguyệt lại. Khí đen trên người hắn không ngừng tỏa ra, khi gặp ngọn lửa do kiếm gỗ đào tạo nên là hóa thành làn khói trắng, nhanh chóng tan biến.
Mộ Thanh Dương cảm thán: "Xem ra vị Huyền Vũ sứ này còn lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng, không cần thuốc giải của Tuyết Vi cũng có thể tự mình giải độc."
Mộ Vũ Mặc cau mày: "Dùng nội lực bức độc, cho dù có thể làm được cũng tổn hại rất lớn tới thân thể."
Ước chừng một nén nhang sau, cuối cùng khí đen kia cũng tiêu tán hoàn toàn. Mộ Thanh Dương phất trường kiếm trong tay, dập tắt ngọn lửa. Đường Liên Nguyệt mở mắt, khẽ thở ra một hơi: "Không kịp rồi. Tô Mộ Vũ đâu?"
Tiêu Triều Nhan vội la lên: "Vũ ca và thần y đều đã ngủ rồi"
"Ta phải về vương phủ một chuyến." Đường Liên Nguyệt cau mày.
"Xem ra ngươi đã nhận ra thân phận của những kẻ xin thuốc kia rồi?" Mộ Thanh Dương hỏi.
Đường Liên Nguyệt trầm mặc một lát, nói: "Ta không nhận ra từng người một, nhưng trong số đó có một người là con trai độc nhất của Trung tướng Hổ Bí lang, một người là công tử của Thượng thư bộ Hình, còn có cháu trai duy nhất của Thượng thư bộ Binh. Ta đoán trong mười mấy người kia, mỗi kẻ đều có liên hệ với nhân vật quan trọng trong triều. Công tử của những người này đều trúng phải độc dược, e là một cái bẫy! Ta cần phải lập tức bẩm báo với vương gia!"
Nói xong, Đường Liên Nguyệt liền đứng dậy định rời đi.
"Chờ đã, ta đi cùng ngươi." Mộ Vũ Mặc nói rồi lập tức đuổi theo.
Đường Liên Nguyệt ngạc nhiên: "Vũ Mặc cô nương, ta đến vương phủ, cô cũng muốn đi theo hay sao?”
“Tiếp theo là hai chúng ta cùng hành động, ngươi một lòng muốn cứu Đường Linh Hoàng, ta sợ ngươi quá mức kích động, phá hỏng kế hoạch của
chúng ta." Mộ Vũ Mặc lạnh lùng nói.
"Dù sao Vương phủ cũng là trọng địa của hoàng thất, không phải kẻ nào cũng có thể tự tiện tiến vào." Đường Liên Nguyệt bất đắc dĩ nói.
"Ta không phải người tùy tiện!" Mộ Vũ Mặc giận dữ nói.
Hai người cứ thế cãi vã rồi chạy xa, Mộ Thanh Dương bất đắc dĩ nhún vai: "Cứ mặc kệ họ đi. Ta cứ cảm thấy hơi lo lắng, trước đây việc Ám Hà chúng ta làm không phải đều là giết người à? Cho dù muốn đi theo con đường quang minh chính đại, làm những việc quang minh chính đại, cũng không cần thiết phải làm đến mức này, hay là nhân lúc hai vị có thể quyết định mọi chuyện không có ở đây, ngày mai chúng ta đến Nội Vệ ti hoặc Đại Lý tự, hình như còn có Lục Phiến môn, chọn đại một nơi treo biển hiệu lên là được."
Mộ Tuyết Vi trợn trắng mắt: "Đều là gia chủ, vì sao lúc có Vũ ca là cảm thấy chúng ta sẽ không thua, còn ngươi dẫn dắt mọi người xuất phát thì lại cảm thấy chắc chắn phải chết?”
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Tô Mộ Vũ bước tới, ho khan vài tiếng: "Thanh Dương am hiểu nhất là trận pháp, vốn không giỏi thuật giết người. Các ngươi đã bắt được người hạ độc chưa?"
Mộ Thanh Dương lắc đầu, thuật lại toàn bộ những gì mình đã chứng kiến cho Tô Mộ Vũ nghe. Tô Mộ Vũ nghe xong, con ngươi hơi co lại: "Không ngờ lại có nhiều người trúng phải chất độc dược nhân như vậy."
"Lại là chất độc dược nhân à." Bạch Hạc Hoài cũng bước ra, cô xoa xoa tai: "Nghe có vẻ lại là chuyện phiền toái mà ta phải giải quyết. Triêu Nhan, có ai trúng độc không?"
"Không, không có ai." Tiêu Triêu Nhan vội vàng đáp: "Thiên Khải thành hiện rất yên ổn."
Bạch Hạc Hoài ngồi xuống ghế đá, ngáp một cái: "Ta đói rồi."
"Có đồ ăn đây!" Vãn Nhi cô nương bưng tới một đĩa bánh hoa quế: "Nghe nói Bạch cô nương thích ăn bánh hoa quế, dù sao Thiên Khải thành của chúng ta cũng là đệ nhất thành, có tiệm bánh ngọt không thua kém gì tiệm ở Nam An, cô nương nếm thử xem."
"A, bánh hoa quế!" Bạch Hạc Hoài cầm lấy một miếng bánh hoa quế, cắn một miếng, nhai vài cái rồi lắc đầu: "Không có vị gì cả."
"Không thể nào." Vãn Nhi cô nương nghi hoặc nói: "Ta vừa mới nếm thử một cái, rất ngọt mà."
Bạch Hạc Hoài cười khổ, phẩy tay: "Không phải do bánh của ngươi đâu. Bây giờ thân thể của ta, e là ăn gì cũng chẳng còn chút mùi vị. À không... Nếu được nếm thử mì do Tô công tử làm, có lẽ vẫn còn chút hương vị."
"Được, thần y. Lát nữa ta sẽ..." Tô Mộ Vũ gật đầu đáp.
Bạch Hạc Hoài cười khổ, vỗ vai Tô Mộ Vũ: "Ngươi cũng ngoan ngoãn đợi ở đây như ta đi."
Mộ Thanh Dương ở bên cạnh thở dài: "Tô gia chủ, sau đêm huyết tẩy Ám Hà, tuy chúng ta đã nắm giữ toàn bộ Ám Hà nhưng cũng mất đi quá nhiều tinh nhuệ. Giờ Đại gia trường bế quan, Tô gia chủ lại bị trọng thương, e là chiến lực của chúng ta khó lòng giúp được gì trong trận chiến này."
"Nói luynh tuynh coái gì đuấy!" Một tiếng quát khẽ từ ngoài cửa truyền đến. Bạch Hạc Hoài nhướn mày, ngẩng đầu: "Lão cha chó đến rồi!"
Cửa lớn bị đẩy ra, chỉ thấy Tô Triết từ ngoài cửa bước vào, nện mạnh pháp trượng trong tay xuống đất: "Phải. Cha đến rồi!"