Mục lục
Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loạn nha đề tán ngọc bình không, nhất chẩm tân lương nhất phiến phong. Thụy khởi thu thanh vô mịch xử, mãn giai ngô diệp nguyệt minh trung.

Nam An thành. Ánh nắng rực rỡ.

Triêu Triều Nhan đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn trời quang không một áng mây, cười nói: “Hôm nay Lập Thu, ánh nắng rực rỡ, chắc gia viên có mùa bội thu.”

“Còn có cách nói như vậy ư?” Tô Mộ Vũ đi tới bên cạnh Triêu Triều Nhan.

Triêu Triều Nhan gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy. Vũ ca chưa từng làm việc đồng áng nên không hiểu đâu, ngày Lập Thu này nếu không khí trong lành, người nhà nông đều rất vui mừng.”

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Đúng là ta không biết, ta chỉ biết Lập Thu ăn cà...” “Ăn cà?” Triêu Triều Nhan nghi hoặc.

“Ăn cà.” Tô Mộ Vũ gật đầu rất nghiêm túc: “Ta mua về rồi này.” “Tươi à?” Triêu Triều Nhan lại hỏi.

Tô Mộ Vũ vẫn gật đầu: “Còn tươi.” “Sư phụ!” Triêu Triều Nhan hô to.

“Tới đây.” Bạch Hạc Hoài đẩy cửa bước ra, gương mặt còn chưa tỉnh ngủ, nhìn hai người trong sân ngáp dài một cái: “Sao?”

“Cứu... cứu mạng.” Triêu Triều Nhan mặt mày cay đắng.

“Hả?” Bạch Hạc Hoài đầu tiên ngạc nhiên, tiếp đó bắt đầu nhìn khắp sân, cuối cùng phát hiện một cây gậy gỗ ở trong góc, nhanh chóng chạy tới nhấc cây gậy lên: “Tô Mộ Vũ, có phải ngươi lại định làm cơm không?”

Tô Mộ Vũ cười xấu hổ: “Đây chẳng phải tập tục Lập Thu à?” “Tập tục? Tập tục gì?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc.

“Lập Thu ăn cà!” Tô Mộ Vũ trả lời.

“Ta cho ngươi ăn gậy bây giờ!” Bạch Hạc Hoài giơ gậy lên đánh về phía Tô Mộ Vũ.

Từ khi Tô Mộ Vũ hỏi kiếm Vô Song thành tới giờ đã qua hơn mười ngày. Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài, Triêu Triều Nhan và Tô Triết lại trở về Nam An thành, Tô Xương Hà thì về Ám Hà. Hạc Vũ dược trang lại mở cửa, Tô Mộ Vũ cũng nghiên cứu nấu nướng trở lại.

Cứ như chuyện hỏi kiếm Vô Song thành chỉ là một giấc mộng, chưa bao giờ xảy ra.

“Ài, nếu Xương Hà đại ca ở đây thì tốt biết mấy, có thể ra quán ăn.” Triêu Triều Nhan cảm khái một câu.

Bạch Hạc Hoài nghe xong càng bất đắc dĩ, có lẽ Tô Xương Hà cũng không tưởng tượng nổi lại có một cô nương nhung nhớ hắn vì có thể theo hắn đi ăn hàng.”

Ám Hà, Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các.

Tô Xương Hà ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bên trên, cúi người nghe người dưới báo cáo một số chuyện trong giang hồ gần đây. Hiện tại Ám Hà từ từ biến mất trên giang hồ, không nhận bất cứ đơn giết người nào nhưng vẫn chú ý mọi chuyện lớn trên giang hồ. Tô Mộ Vũ có thể ở lại Nam An thành làm dược trang của hắn, nhưng Tô Xương Hà cuối cùng vẫn phải về nơi này.

“Tức là Đường Liên Nguyệt về tới Đường môn là không ra nữa?” Tô Xương Hà nghe xong vuốt ve chòm ria của mình.

Mộ Thanh Dương gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hắn là Huyền Vũ Sứ, tuy không nhận chức quan nhưng có trách nhiệm bảo vệ Thiên Khải. Nhưng sau khi về Đường môn lại không ra ngoài nữa.” Tô Xương Hà mỉm cười: “Đúng là thú vị.”

Một cô gái áo tím đi từ trong góc ra, nói đầy ẩn ý: “Thế thì hắn trở về Đường môn làm gì?”

“Vũ Mặc.” Tô Xương Hà cười nói: “Tốt xấu gì cô cũng từng là một trong Mười Hai Con Giáp Chu Ảnh, kiềm chế cảm xúc bản thân một chút.”

Mộ Vũ Mặc vội vàng la lên: “Ta đâu có!”

“Ha ha ha ha! Đáng lẽ ngươi muốn tới Thiên Khải thành tìm hắn đúng không?” Tô Xương Hà chậm rãi hỏi.

Mộ Vũ Mặc gật đầu: “Đúng vậy. Lần trước tới Thiên Khải thành đã muốn tìm hắn rồi, nhưng lúc đó hắn còn chưa về.”

“Đúng vậy, về Đường môn cũng có chỗ tốt khi về Đường môn. Dù sao Đường môn mới là sư môn của Đường Liên Nguyệt. Đến Thiên Khải thành, chả lẽ chúng ta lại đến Lang Gia vương phủ cầu hôn.” Tô Xương Hà vẫn nở nụ cười điềm nhiên: “Ám Hà tới vương phủ cầu hôn, không khéo cả Lang Gia Vương cũng kinh hãi tới rơi cả cằm.”

Mộ Thanh Dương ném một đồng Đào Hoa Tệ trong tay lên, nhìn nó xoay vài vòng trên không trung rồi rơi xuống tay: “Thú vị thú vị.”

“Vì vậy, chúng ta nên tới Đường môn cầu hôn thì hơn.” Tô Xương Hà chậm rãi đi từ trên cao xuống, cuối cùng đứng lại bên cạnh Mộ Vũ Mặc, mỉm cười ghé sát tai cô nói: “Cô thấy sao?”

Năm ngày sau Nam An thành.

Hoàng hôn, mặt trời xuống núi.

Triêu Triều Nhan nằm trên ghế. Hoàng hôn ngày mùa thu, mặt trời chiếu lên người rất ấm áp, thi thoảng còn có cơn gió mát thổi qua, khiến toàn thân sảng khoái. Triêu Triều Nhan bận bịu cả ngày, giờ cứ nhắm mắt như vậy, không ai quấy rầy, cũng rất nhàn nhã. Chỉ có điều...

“Nếu lại được ăn bữa tiệc mười ba món ở Phúc Thọ lâu thì tốt biết mấy.” Triêu Triều Nhan cảm khái từ tận đáy lòng.

“Được thôi.” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai cô. Triêu Triều Nhan cả kinh, lập tức bật phắt khỏi chiếc ghế, cảnh giác nắm lấy đoản kiếm giấu dưới ghế.

“Thân thủ không tệ.” Tô Xương Hà cười hì hì nhìn cô. Triêu Triều Nhan kinh ngạc: “Xương Hà đại ca.”

“Không tệ không tệ, ngươi gọi thế đúng là không tệ. Không phư ai đó cứ thấy ta là nói gã xấu xa lại tới, không uổng công ta dẫn ngươi đi ăn ở Phúc Thọ lâu nhiều lần như vậy.” Tô Xương Hà hài lòng gật đầu.

“Sao ngươi lại tới nữa vậy!” Bạch Hạc Hoài đi vào trong sân, nhìn Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà mỉm cười; “Ngươi thấy chưa, ta đang nói cô ta đấy!”

Bạch Hạc Hoài lập tức đổi thành gương mặt tươi cười: “Ngươi không biết chúng ta nhớ ngươi đến mức nào à!”

“Hả?” Nụ cười chế nhạo luôn treo trên mặt Tô Xương Hà cũng không nhịn nổi, phải thay đổi: “Bạch thần y nói vậy khiến ta không biết nên trả lời thế nào.”

“Đi thôi, dẫn chúng ta đi ăn Phúc Thọ lâu đi.” Bạch Hạc Hoài lập tức nói.

Tô Xương Hà nhún vai: “Ta biết ta rất có tiền, nhưng bây giờ Hạc Vũ dược trang của ngươi cũng là dược trang nổi tiếng nhất trong Nam An thành, danh tiếng Bạch Hạc thần y cũng lan truyền khắp Nam An thành rồi. Nghe nói phú thương mời ngươi tới nhà khám bệnh cũng phải tốn một trăm lượng bạc ròng, ngươi không thể tự tới ăn ở Phúc Thọ lâu được à?”

Bạch Hạc Hoài khẽ thở dài: “Có người không cho.”

Triêu Triều Nhan cũng thở dài theo: “Có người không cho.’ “Ai không cho?” Tô Xương Hà hỏi.

“Ta không cho.” Tô Mộ Vũ đi tới. “Tuy Phúc Thọ lâu ngon miệng nhưng dù sao cũng là quán rượu bên ngoài, ăn nhiều không tốt cho thân thể.”

“Ăn nhiều đồ ngươi nấu thì tốt cho thân thể?” Tô Xương Hà che trán: “Nếu không phải có thần y ở đây, không khéo chúng ta đã bị độc chết từ lâu rồi.”

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Ngươi không biết đấy thôi, gần đây ta tiến bộ rất rõ ràng.”

“Ta không muốn biết.” Tô Xương Hà lùi lại phía sau một bước. Ánh mắt Bạch Hạc Hoài đột nhiên lóe lên vẻ hưng phấn.

“Thần y ơi là thần y, có phải các ngươi muốn ta về quá...” Tô Xương Hà hoàn toàn không còn khí thế lúc vừa đến: “... nên mới nghĩ ra cách ép ta hả?”

Triêu Triều Nhan vội vàng xua tay nói: “Ta thề, không có chuyện này.”

“Đúng là khiến người ta khó tin. Một đại gia trưởng Ám Hà, một gia chủ Ám Hà, lại vì có đi ăn ở quán rượu hay không mà giằng co ở đây.” Một bộ áo tím lướt qua trước mặt mọi người, Mộ Vũ Mặc xuất hiện bên cạnh Tô Xương Hà.

Cười nói tự nhiên, nghiêng nước nghiêng thành.

“Ai cũng nói Tô Mộ Vũ nấu rất khó ăn, nhưng ta không tin, cho ta một phần thử xem.” Mộ Vũ Mặc cười nói: “Để ta xem khó ăn tới mức nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK