“Cái này thì không giống, ta thích nói mấy lời vô nghĩa, ngươi lại thích nói đạo lý.” Tô Xương Hà nhìn Tô Mộ Vũ cầm kiếm nhảy thẳng lên, mái hiên hai bên, nhìn như vung kiếm lung tung vào hư không, quay sang cười nói với Hứa An: “Không biết vì sao Tô Mộ Vũ lại đế ý tới ngươi, nhưng được hắn chỉ điểm là chuyện rất hiếm có.”
Hứa An không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm theo Tô Mộ Vũ, chỉ e bỏ lỡ mỗi chi tiết xuất kiếm của hắn.
Tô Xương Hà bắt chuyện thất bại: “Hoàn toàn không nghe ta nói...”
Giọng nói khó phân nam nữ lại vang lên, lần này đã mang vẻ kinh hãi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tô Mộ Vũ cầm kiếm hạ xuống đất, một cái bóng rơi xuống trước mặt hắn, hai bóng đen còn lại cũng chậm rãi hạ xuống.
Tô Mộ Vũ mỉm cười: “Ta là ai? Chẳng phải đồng bọn của ta đã nói cho các ngươi biết rồi à?”
“Chúng ta là Ám Hà.”
Trong Tứ Hoài thành, một chiếc xe ngựa chậm rãi đỗ lại ven đường.
Trên xe ngựa có hai người bước xuống, một là cô gái mặc áo đỏ, một là nam tử cầm phật trượng. Chính là hai cha con thần y Bạch Hạc Hoài và Tô Triết.
“Còn cách quán trọ một con đường, sao đã xuống xe?” Đánh xe lấy làm khó hiểu.
Bạch Hạc Hoài ngửi khẽ mấy cái, mặt mày cau lại, cuối cùng đi tới trong góc, lấy một nén hương từ trong lòng ra: “Cha già, cho mượn ít lửa.”
“Đây đây.” Tô Triết vươn tẩu thuốc.
Bạch Hạc Hoài châm hương vào tẩu thuốc, tiếp đó cắm vào góc.
“Có cố nhân tạ thế ở đây nên đến thắp hương à?” Người đánh xe nghi hoặc.
Tô Triết quan sát thần sắc Bạch Hạc Hoài, cũng khá tò mò: “Hiếm khi thấy con nghiêm túc như vậy, trong Tứ Hoài thành này có vấn đề gì à?”
“Nếu thật sự có vấn đề, thế thì có thể vấn đề rất lớn.” Bạch Hạc Hoài nhìn làn khói trắng tỏa ra từ nén hương từ từ biến thành màu đỏ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Ài, mấy người tới Tứ Hoài thành này đều có hành động khó hiểu.” Tuy đánh xe cảm thấy hoang mang, nhưng hai vị khách này không chỉ chi trả hào phóng, hơn nữa thái độ hiền lành, hắn cũng không ngại chờ thêm một lát, giơ tay cầm bình nước bên hông định uống.
“Không được.” Bạch Hạc Hoài ném một mũi châm bạc, đánh lên cổ tay người đánh xe.
Người đánh xe bị đau, bình nước tuột khỏi miệng. Hắn ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Ngươi làm gì vậy?’
“Uống viên thuốc này vào.” Bạch Hạc Hoài ném cho người đánh xe một viên thuốc màu đen: “Sau đó lập tức đánh xe rời khỏi nơi này. Chúng ta đồng hành cả quãng đường, xem như có duyên, ta không nỡ thấy ngươi táng thân ở đây. Nếu không thể ra khỏi thành thì tìm một nơi ẩn nấp. Nhớ kỹ, không được uống nước trong thành, không được ăn đồ trong thành!”
“Cái này...” Người đánh xe ngơ ngác.
“Tin lời chúng ta đi.” Tô Triết trầm giọng nói: “Tin, có thể không chết.” “Được... được...” Người đánh xe hay tới Tứ Hoài thành, cũng có hiểu biết
đôi chút về giang hồ, nghe hai cha con trò chuyện có vẻ không phải dọa người, đành gật đầu đáp ứng, kéo dây cương, lái xe ngựa quay đầu lại: “Thế các ngươi... không đi à?”
“Không đi được.” Bạch Hạc Hoài khẽ thở dài.
“Được.” Người đánh xe vung roi quất ngựa hốt hoảng rời khỏi.
Lúc này Tô Triết mới cúi đầu nhìn làn khói đỏ, hỏi: “Rốt cuộc có vấn đề gì?”
Bạch Hạc Hoài trầm giọng nói: “Tòa thành này bị người ta hạ độc.’
“Hạ độc, cả một tòa thành?” Tô Triết nhướn mày: “Độc tố gì mà có uy lực như vậy?”
“Là Hoa Tẫn Tán. Loại độc này có độc tính không lớn, người thường thể chất khỏe mạnh một chút là có thể chịu được, nhưng người tập võ trúng phải sẽ tạm thời mất đi nội lực, biến thành không khác gì người thường.” Bạch Hạc Hoài lắc đầu nói: “Tuy Hoa Tẫn Tán rất dễ lan truyền, nhưng nếu muốn hạ độc cả một tòa thành thì ít nhất cũng phải chuẩn bị nhiều năm. Vừa rồi khi chúng ta vào thành, con còn chưa ngửi được mùi Hoa Tẫn Tán, giờ xe đi được nửa thành, khắp nơi đều là mùi này. Xem ra đã chuẩn bị nhiều năm rồi, chỉ chờ hôm nay. Tứ Hoài thành sắp lật trời rồi.”
“Sai rồi.” Tô Triết dập tẩu thuốc: “Là Vô Song thành sắp lật trời.”
“Cha, có cách nào tìm được Tô Mộ Vũ nhanh chóng không?” Giọng nói của Bạch Hạc Hoài mang vẻ lo lắng.
“Yên tâm.” Tô Triết lấy từ trong lòng ra một mũi tên nhỏ màu đỏ, châm lửa vào đuôi mũi tên, mũi tên bay lên không trung, hóa thành một quả pháo hoa mỹ lệ.
Ở phía khác trong Tứ Hoài thành, Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ đều thấy cảnh này, Tô Xương Hà khẽ nhíu mày: “Trong thành còn có người của Ám Hà à? Chắc là...’
Tô Mộ Vũ quay đầu lại nói: “Sao ngươi bảo chỉ có mình ngươi tới?”
“Ta nói trong Ám Hà chỉ có một mình ta tới, nhưng trong Nam An thành thì ta không biết.” Tô Xương Hà trả lời.
“Cẩn thận!” Hứa An hét lớn.
Chỉ thấy hai bóng đen kia nhanh chóng lao về phía Tô Mộ Vũ, trên tay lóe lên ánh sáng lạnh, mỗi người cầm một một châm dài như cây thiết kiếm.
“Hà Tây Tam Quỷ chỉ biết dựa vào thân pháp quỷ mị Quỷ Ảnh công mà thôi.” Tô Xương Hà cười lạnh nói: “Quỷ Ảnh công bị phá, chút công phu cỏn con còn lại mà dám lôi ra làm mất mặt à?”
Tô Mộ Vũ cũng lắc đầu, thậm chí không buồn nâng kiếm. Hai bóng đen cầm kiếm xuyên qua người Tô Mộ Vũ, không ngờ cả hai lại trực tiếp tiêu tán. Hóa ra đây chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, bọn họ đã nhân cơ hội này bỏ trốn mất dạng. Nhưng rất rõ ràng, Tô Mộ Vũ đã nhìn ra mọi chuyện, chẳng qua lười đuổi theo bọn họ mà thôi.
“Đáng tiếc, đối thủ quá yếu, không đáng để ta dùng một bộ kiếm pháp.” Tô Mộ Vũ lùi lại, đưa trường kiếm về tay người vừa mượn.
Tô Xương Hà bĩu môi: “Mới mấy hôm không gặp mà như xa cách cả ba mùa thu, lời nói kiêu ngạo như vậy mà ngươi cũng nói ra được.”
“Ta làm Trác Nguyệt An mấy hôm.” Tô Mộ Vũ điềm nhiên đáp.
“Ngươi thấy sao?” Tô Xương Hà chép miệng nhìn theo hướng pháo hoa vừa nổ.”
Tô Mộ Vũ quay đầu lại hỏi Cát Tu: “Từ đây tới Trường Sinh môn còn mất bao lâu?’
Tô Mộ Vũ vội vàng trả lời: “Qua ba con phố là tới Trường Sinh môn.” “Được, tới Trường Sinh môn trước rồi phóng pháo hoa, để bọn họ đến.’
Tô Mộ Vũ nói với Tô Xương Hà. Tô Xương Hà nhún vai: “Yên tâm đi, chắc chắn có Tô Triết đi theo.”
Bên kia, Tô Triết nhận viên thuốc Bạch Hạc Hoài đưa sang, nuốt vào: “Uống cái này vào là không việc gì?’
“Chỉ có thể kéo dài một lát mà thôi. Mùi Hoa Tẫn Tán càng lúc càng đậm, phải tìm một chỗ, để con bố trí trận Bất Lưu Địa, ngăn cách độc của Hoa Tẫn Tán này.” Bạch Hạc Hoài trả lời.
Nhưng ngay lúc này, một quả pháo hoa giống hệt vừa rồi sáng lên ở phía xa. Tô Triết vung phật trượng trong tay: “Đi!”