Tô Xương Hà tiếp tục nằm ngây ngốc trên cái giường trúc, hắn nói mình bị Diêm Ma Chưởng của Mộ Từ Lăng đánh bị thương, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên trở thành người duy nhất còn có thể ở lại gian nhà trong ngoài Tô Mục Thu. Các đệ tử Tô gia còn lại đều chờ ngoài sảnh chính, không ai dám về phòng mình nghỉ ngơi.
Vì ngày hôm nay còn chưa kết thúc.
Không ai biết hôm nay còn xảy ra chuyện gì.
Bầu trời tối dần, rốt cuộc trong ba đệ tử Tô gia vừa ra ngoài thăm dò đã có hai người trở về. Trên y phục bọn họ loang lổ vết máu, hiển nhiên vừa trải qua một trận chiến cực kỳ thảm khốc.
“Tình hình bên ngoài ra sao?” Tô Mục Thu hỏi.
Đệ tử Tô gia ra ngoài thăm dò uống một ngụm nước lớn rồi thở hổn hển trả lời: “Hai nhà Tạ Mộ đã hoàn toàn vạch mặt, chắc Miên Long Kiếm đã bị Mộ gia cướp mất, sau đó Tạ gia phái người bao vây Mộ gia, không cho bọn họ ra khỏi gian nhà. Bây giờ hai bên đang giằng co, Mộ gia không ra ngoài, Tạ gia không vào trong, đã mấy canh giờ rồi. Nhưng có lẽ sẽ không lâu, chắc chắn tối nay sẽ có một trận ác chiến.”
“Sao Tô Duệ không về cùng các ngươi?” Tô Mục Thu hỏi.
“Hành tung của chúng ta bị Tạ gia phát hiện, bọn chúng ra tay không lưu tình, Tô Duệ bị bọn chúng giết...” Đệ tử Tô gia thở dài nói.
Tô Mục Thu giơ ngón tay gõ nhẹ lên cái bàn gỗ bên cạnh: “Bọn chúng chỉ bao vây Mộ gia mà không ra tay, nhưng lại giết đệ tử Tô gia ta?”
“Tạ Bá nói, khí số của Tô gia đã hết, không đáng sợ, huống chi bọn họ đã nhớ mối thù của Tạ Phồn Hoa.” Đệ tử Tô gia trả lời.
“Hiểu rồi, ngươi xuống đi.” Tô Mục Thu mệt mỏi phất tay rồi trở về phòng trong.
Tô Xương Hà đang vui vẻ đùa bỡn con dao găm trong tay mình, có vẻ hoàn toàn không để ý tới những việc này: “Trong mắt Tạ Bá, khí số của Tô gia chúng ta đã hết rồi à.”
“Trong lòng ngươi cũng cảm thấy Tô gia là chúng ta ư?” Tô Mục Thu hỏi
lại.
“Ài, Thu thúc trách ta không chịu tậm tâm tận lực đấy à!” Tô Xương Hà từ
trên giường trúc ngồi dậy, quay người đi vào buòng trong. Từ sau khi chiến bại Tô Tẫn Hôi đã nhốt mình trong phòng, không cho bất cứ ai quấy rầy; tính ra tới giờ cũng phải ba bốn canh giờ rồi.
“Gia chủ không cho bất cứ ai đi vào.” Tô Mục Thu trầm giọng nói.
“Ngươi không đánh được ta, Thu thúc.” Tô Xương Hà duỗi người, đầu ngón tay ngoắc nhẹ, lướt qua bên cạnh Tô Mục Thu. Tô Mục
Thu cúi đầu, một giọt mồ hôi chảy xuống trên trán hắn.
“Thu Thúc, ngươi là người thông minh.” Tô Xương Hà đẩy cửa phòng, bước vào rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Trong phòng đen kịt như mực, Tô Tẫn Hôi đưa lưng về phía Tô Xương Hà, hắn không quay đầu lại nhưng cũng đoán được Tô Xương Hà đã đến: “Ngươi đến rồi đấy à.”
Tô Xương Hà cười: “Lão gia tử biết ta sẽ vào?”
Giọng nói của Tô Tẫn Hôi nhuốm vẻ mệt mỏi: “Ngươi rất giống ta lúc trẻ.” Tô Xương Hà bĩu môi: “Khi còn trẻ lão gia tử không nên thân đến vậy ư?”
Tô Tẫn Hôi sửng sốt, tiếp đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi có vẻ không thích thể hiện tính cách thật của mình, vì ngươi cất giấu rất nhiều chuyện, sợ bị người khác nhìn ra. Trước kia ngươi bị ta đè ép không dám ngóc đầu lên. Nhưng hôm nay, nhuệ khí của ta đã mất, có phải ngươi cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi không?’
Tô Xương Hà dựa người vào cửa, con dao găm nhanh chóng xoay tròn trên đầu ngón tay: “Lão gia tử, ngươi thích tính toán lòng người, vậy ngươi tính thử xem ta đi vào là định làm gì?”
“Ngươi muốn chức vị gia chủ Tô gia?” Tô Tẫn Hôi chậm rãi nói: “Nhưng ngươi chỉ là kẻ vô danh, Tô Mộ Vũ thân là kẻ vô danh không có tư cách kế thừa chức vị đại gia trưởng, ngươi cũng không có tư cách kế thừa chức vị gia chủ.”
“Bị coi thường rồi.” Tô Xương Hà lười biếng nói: “Trong mắt lão gia tử, ta chỉ là loại tiểu nhân tranh quyền đoạt lợi hay sao?”
“Ngươi rất mạnh, cho nên lúc đầu ta giao nhiệm vụ lần này cho ngươi phụ trách, nếu ngươi có thể giết Tô Mộ Vũ, vậy sau khi kế thừa chức vị đại gia trưởng, ta sẽ giao chức gia chủ Tô gia cho ngươi. Nhưng rất đáng tiếc, ngươi không làm được. Một kẻ vô danh vẫn còn tình cảm không thể đảm nhiệm chức vị gia chủ Tô gia được.” Con ngươi của Tô Tẫn Hôi co lại.
“Chỉ là chức vụ gia chủ Tô gia thôi thì Tô Xương Hà ta vẫn còn chướng mắt. Ta muốn làm chuyện mấy trăm năm nay trong Ám Hà chưa từng có ai làm được, ta muốn thực hiện ý nguyện vĩ đại mà các ngươi không dám tưởng tượng. Ta muốn thay đổi Ám Hà! Ngươi có biết vì sao ta đặt cho mình là Xương Hà không? Hai chữ nhật là một chữ xương, cho nên xương là chỉ hưng thịnh, sáng sủa!” Tô Xương Hà đột nhiên đứng thẳng dậy, trên người không còn vẻ bại hoại nữa, thay vào đó là một luồng sát khí siêu cường khiến người ta hít thở không thông.
“Tấc Chi Kiếm của ngươi rất mạnh, nhưng muốn thắng ta vẫn không dễ dàng gì đâu, tuy kiếm của ta đã gãy nhưng ta vẫn là Tô Tẫn Hôi!” Tô Tẫn Hôi giơ tay ấn nhẹ lên cái bàn trước mặt, một luồng khí sương hàn lập tức lan tỏa trong căn phòng. Cánh cửa sau lưng Tô Xương Hà cũng bị đông cứng.
“Hổ không có vuốt, rồng không có mắt, đều không đáng kể!” Tô Xương Hà tung người lao về phía trước, dao găm trong tay đâm tới sau lưng Tô Tẫn Hôi. Tô Tẫn Hôi đẩy nhẹ bàn tay lên trước, dựa thế lùi lại phía sau, tránh khỏi chiêu kiếm của Tô Xương Hà. Tiếp đó hắn khẽ cúi người, rút lưỡi đao giấu trong đùi phải ra, chém thẳng lên trước.
Chỉ nghe ‘choang’ một tiếng, hai người đồng thời lùi lại một bước. “Đoản kiếm thuật, ta cũng biết một chút.” Tô Tẫn Hôi cười lạnh nói.
“Trước mắt đã không đường, sao còn chưa dừng bước!” Tô Xương Hà khép hai tay lại, khi mở ra đã có bốn con dao găm đồng thời đánh về phía Tô Tẫn Hôi.
Tô Tẫn Hôi nhanh chóng vung đoản đao trong tay lên, quát khẽ: “Thân là sát thủ, không có thắng bại, chỉ có sinh tử, chỉ cần chưa chết thì vẫn còn đường!”
Trong sảnh trong, Tô Mục Thu nghe tiếng binh khí va chạm trong phòng, đang lúc do dự có nên đi vào ngăn cản không, đột nhiên sảnh chính cũng có tiếng binh khí va chạm và tiếng kêu rên thảm thiết. Hắn sửng sốt, vội vàng rút kiếm xông ra.
Nhưng một thanh kiếm đã chỉ vào mi tâm hắn.
Tô Mục Thu cũng biết người cầm kiếm này, hôm nay hắn là một trong số ít những người có thể khống chế trường kiếm mà không bị Mộ Từ Lăng cướp mất. Nhưng rõ ràng công lực khi hắn xuất kiếm ngăn cản Tô Mục Thu vượt xa kiếm pháp hắn thể hiện ngày thường.
“Tô Lai Đan, các ngươi...” Tô Mục Thu nhìn thoáng qua trong sảnh, chỉ thấy phân nửa đệ tử Tô gia đã bị giết chết, mà nửa còn lại đều là cao thủ trẻ tuổi. Bọn họ giơ ống tay áo lau vết máu trên thân kiếm, cười lạnh nhìn Tô Mục Thu.
Trong phòng, mảnh đoản đao văng khắp mặt đất, Tô Tẫn Hôi che ngực chậm rãi ngã xuống, hắn trầm giọng nói: “Không ngờ ngươi...”
Chân khí màu đỏ trong tay Tô Xương Hà chậm rãi tiêu tán, hắn cười nói: “Không ngờ ta cũng biết Diêm Ma Chưởng?”