Thiên Khải thành, quán trọ Phượng Khởi Triều Minh.
Tô Xương Hà khẽ ngáp một cái, đẩy cửa sổ ra, liền nhìn thấy một nữ tử áo trắng cầm kiếm đứng dưới cửa sổ. Tô Xương Hà nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Thanh Long sứ."
Lý Tâm Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói: "Tống Táng Sư!"
"Đều là những cái tên của quá khứ xa rồi, bây giờ Thanh Long sứ nên gọi ta một tiếng Đại gia trường mới phải." Tô Xương Hà lấy từ trong lòng ra một con dao găm, xoay nhẹ một vòng rồi nắm chặt.
Kiếm khí trên người Lý Tâm Nguyệt bỗng nhiên dâng lên, tất cả cửa sổ quán trọ Phượng Khởi Triều Minh lập tức mở tung, theo kiếm phong mà đóng mở ầm ầm. Nụ cười trên môi Tô Xương Hà càng thêm rõ rệt, sát khí trên người cũng thêm phần nồng đậm, hắn trầm giọng nói: "Mộ Vũ à Mộ Vũ, trong thiên hạ này quả nhiên rất nhiều người không ưa với Ám Hà chúng ta."
"Đại gia trường, chớ làm càn." Lúc này Mộ Thanh Dương bước vào phòng, thấy vậy bèn vội vàng tiến lên, giữ chặt cổ tay Tô Xương Hà.
"Muốn tỷ thí một chiêu với truyền nhân Tâm Kiếm là làm càn ư?" Tô Xương Hà thản nhiên cười, nhưng sát khí trên người cũng giảm bớt vài phần. Hắn thu hồi chủy thủ, cúi đầu nói: "Tô Xương Hà ta, Đại gia trường Ám Hà, tới Thiên Khải thành, may mắn được gặp Thanh Long sứ, mong Thanh Long sứ đi thông báo một tiếng."
"Thông báo?" Lý Tâm Nguyệt thoáng kinh ngạc.
"Ta muốn gặp Lang Gia Vương." Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
Lý Tâm Nguyệt thu kiếm khí trên người, cửa sổ quán trọ Phượng Khởi Triều Minh lập tức khép lại, kể cả cánh cửa trước mặt Tô Xương Hà. Hắn mỉm cười, một lọn tóc mai bị kiếm khí thổi bay. Hắn xoay người lại, thấy Lý Tâm Nguyệt đã ngồi trên bàn gỗ, Mộ Thanh Dương đang ân cần rót trà cho cô: "Lý
Thủ Hộ sứ, mời ngươi nếm thử Trúc Diệp Thanh chúng ta mang từ Cẩm Thành đến."
Lý Tâm Nguyệt đưa mắt liếc nhìn Mộ Thanh Dương.
"Ngươi là gia chủ Mộ gia?" Lý Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Yên tâm uống đi, không có độc đâu!" Mộ Thanh Dương gãi đầu, thở dài: "Lão đại nói đúng, thế gian này mang thành kiến rất sâu với với Ám Hà chúng ta, mà với Mộ gia chúng ta lại càng sâu hơn."
Lý Tâm Nguyệt bưng chén trà lên, nhấp một ngụm: "Ngàn năm qua, giang hồ nghe danh Ám Hà là đều lảng tránh trốn xa. Các ngươi là lưỡi dao trong bóng tối, chẳng biết lúc nào xuất hiện, cướp đi tính mạng người khác. Còn ta là Thanh Long sứ của Thiên Khải, gánh vác trách nhiệm bảo vệ sự bình yên cho tòa thành này. Cho nên, ta xin lỗi. Thành kiến của ta tạm thời vẫn còn đó."
"Ta không để tâm." Tô Xương Hà phẩy tay áo, bước nhanh đến trước mặt Lý Tâm Nguyệt, hạ giọng bổ sung: "Nhưng Tô Mộ Vũ chắc chắn sẽ để tâm."
Lý Tâm Nguyệt đặt chén trà xuống: "Ta gặp Chấp Tán Quỷ trong Đường gia bảo."
"Hiện giờ là gia chủ Tô gia." Mộ Thanh Dương cười nói.
"Được. Tô gia chủ nói bọn họ cũng tham gia vào biến cố của Đường môn, nhưng rõ ràng là đứng về phía Đường Liên Nguyệt, giúp đỡ hắn. Ân tình này chúng ta ghi nhớ." Lý Tâm Nguyệt chắp tay, nói tiếp: "Sau đó ta tìm được Liên Nguyệt, nhưng lúc ấy Đường Linh Hoàng đã bị một đám người thần bí mang đi. Chúng ta truy kích theo hướng ắc, nhưng trên người Liên Nguyệt vẫn còn dư độc của Băng Nguyệt Thiên Tàm, nên phải dừng lại giữa đường, sau đó hoàn toàn mất dấu bọn chúng."
"Đường Linh Hoàng bị đưa tới Thiên Khải thành rồi." Tô Xương Hà nói.
Lý Tâm Nguyệt gật đầu: "Mật thám của Nội Vệ ti cũng bẩm báo, trước đó không lâu có một đám người thần bí tiến vào Thiên Khải, nhưng chẳng bao lâu sau đã thoát khỏi giám sát của chúng. Ta và Liên Nguyệt phỏng đoán, chính đám người này đã mang Đường Linh Hoàng đi. Khi chúng ta định điều tra tới cùng thì các ngươi lại tiến vào Thiên Khải thành."
"Chúng ta có thể giúp các ngươi tìm được bọn chúng." Tô Xương Hà rót cho mình một chén trà.
Lý Tâm Nguyệt khẽ cau mày: "Vậy ra các ngươi tới đây là muốn giao dịch với chúng ta?"
"Nói ra thì những kẻ đó cũng có thù oán với chúng ta." Khóe miệng Tô Xương Hà nhếch lên: "Theo tính cách của ta nên diệt sạch bọn chúng. Nhưng Tô Mộ Vũ lại cho rằng đây là một cơ hội không tồi."
"Cơ hội gì?" Lý Tâm Nguyệt hỏi.
"Là cơ hội kết bằng hữu với Lang Gia Vương." Tô Xương Hà thở dài: "Thật ra bổn tọa rất khinh thường, kẻ ngang ngược kiêu ngạo như ta sao có thể muốn kết bằng hữu với vị anh hùng quang minh lỗi lạc như Lang Gia Vương được? Nhưng Mộ Vũ đã nói rồi."
"Lời hắn nói, ngươi liền nghe theo sao? Hắn nói gì?" Lý Tâm Nguyệt nâng chén trà lên, Mộ Thanh Dương thấy vậy bèn ân cần rót thêm trà.
"Hắn nói, là Ám Hà kết giao bằng hữu với Lang Gia Vương, chứ không phải ta kết giao bằng hữu. Cho nên, hắn bảo ta ngậm miệng." Nói đến đây, Tô Xương Hà lộ vẻ bực bội, hắn vỗ mạnh chén trà xuống bàn: "Ngươi nói xem có phải rất buồn cười hay không, ta là Đại gia trường của Ám Hà hay là hắn! Dựa vào cái gì mà ta phải ngậm miệng! Ta sẽ nói, ta khinh thường, ta không muốn, ta khinh thường hắn, ta coi thường hắn!”
Lý Tâm Nguyệt rút kiếm đứng dậy, quay người toan rời đi.
"Ta... đành phải nhún nhường vậy!" Tô Xương Hà cao giọng: "Vậy nên Thanh Long sứ, phiền ngươi bẩm báo một tiếng, Đại gia trường Ám Hà cầu kiến Lang Gia Vương!"
"Cớ gì muốn gặp?" Lý Tâm Nguyệt nghiêng đầu, hỏi Tô Xương Hà. Hắn đưa một tay ra, tay kia vuốt râu: "Kết giao bằng hữu."
"Vậy vị Tô gia chủ quyền lực còn lớn hơn cả ngươi đang ở đâu?" Lý Tâm Nguyệt nhíu mày.
"Hắn ấy à." Mộ Thanh Dương gãi đầu: "Đi xem nhà rồi."
Trong hẻm Minh Thành, một nam tử mặc áo trắng tay áo lau mồ hôi trên trán, dẫn hai người phía sau rảo bước. Giờ đã sang thu, nhưng tiết trời ở Thiên Khải thành vẫn còn oi ả, nam tử này tuy mập mạp nhưng bước chân lại rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng giọng nói của gã vẫn tràn đầy nhiệt tình và chân thành: "Phòng này đông ấm hè mát, người qua kẻ lại,
đáp ứng đủ cả hai yêu cầu vừa muốn mở cửa đón khách, vừa muốn ở của hai vị. Hai vị khách trước từng ở đây đều phát tài cả! Ta xem phu thê hai vị cũng vậy!"
Hai người đi theo sau nam tử xem qua mười mấy gian phòng, chính là Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài. Lúc này, Bạch Hạc Hoài mặc một bộ y phục trắng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nàng lấy khăn tay ra lau, bất đắc dĩ nói: "Ta đã nói rồi, chúng ta không phải phu thê, chỉ cùng là chủ nhân cùng mở hiệu thuốc thôi."
Tô Mộ Vũ ở bên bổ sung một câu: "Cô ấy là bà chủ lớn, ta là ông chủ nhỏ."
"Các ngươi đúng là lang tài nữ mạo, một cặp uyên ương, từ xa đến tận Thiên Khải thành mở tiệm thuốc, chỉ là chủ nhân gì chứ, ta không tin. Chắc là trộm bạc trốn đi từ một đại thế gia nào đó chứ gì?" Gã mập mạp hạ giọng, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu. Miệng ta rất kín."
Bạch Hạc Hoài liếc mắt: "Nhìn không giống lắm."
Tô Mộ Vũ đẩy cửa bước vào, đi một vòng quanh sân, nhặt một chiếc lá khô dưới đất lên, sau đó khẽ vung tay, một luồng chân khí tỏa ra, cuốn sạch lá rụng dưới đất, để lộ phiến đá xanh bên dưới. Hắn khẽ nói: "Tòa nhà này cũng không tệ, hơn nữa rất giống gian nhà của chúng ta ở Nam An thành."
"Quả thật rất giống, nhưng có vẻ hơi tĩnh mịch, không biết có ảnh hưởng đến việc buôn bán không." Bạch Hạc Hoài hỏi.
Tô Mộ Vũ mỉm cười: "Y quán làm ăn có tốt hay không, chẳng phải là do Bạch thần y ngươi quyết định sao? Y thuật của ngươi thế nào?"
Bạch Hạc Hoài suy nghĩ một chút: "Trong thiên hạ có lẽ được xếp vào năm hạng đầu."
"Vậy bốn vị trí đầu kia hiện đang ở đâu?" Tô Mộ Vũ lại hỏi.
Bạch Hạc Hoài lại suy nghĩ một chút: "Chắc là không ở Thiên Khải thành."
Tô Mộ Vũ thản nhiên mỉm cười: "Vậy xem ra y quán của chúng ta mở ở đây vẫn còn chưa đủ hẻo lánh.”
Gã béo bên cạnh khẽ bĩu môi, nói nhỏ: "Thật biết thổi phồng." "Một tháng bao nhiêu bạc?" Tô Mộ Vũ hỏi.
"Không thể thuê theo tháng, chỉ có thể thuê theo năm!" Gã béo vội vàng nói, "Các vị vượt đường xa xôi đến đây mở y quán, chẳng lẽ chỉ mở vài tháng?"
Tô Mộ Vũ cau mày, suy nghĩ một chút: "Nửa năm thì sao? E là không ở lại lâu được như vậy."
Bạch Hạc Hoài hắt hơi một cái, đưa tay xoa mũi, gật đầu: "Phải, phải. Ta cũng không thích khí trời của phía bắc, phải nhanh chóng về Nam An thôi. Bánh hoa quế nơi này cũng chẳng ngon."
"Nửa năm, cũng được." Gã béo suy nghĩ một lát, "Nửa năm thì hai trăm lượng bạc."
"Sao mà đắt vậy!" Bạch Hạc Hoài kinh ngạc thốt lên.
Gã béo trầm giọng: "Nơi này là Thiên Khải thành, là nơi phồn hoa nhất thiên hạ! Hai trăm lượng bạc đã là giá phải chăng lắm rồi."
"Giá phải chăng ư?" Tô Mộ Vũ bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía cổng sân.
Chỉ thấy một nam tử cao gầy đang đứng đó. Tuy là buổi xế chiều, nhưng trên người nam tử đã nồng nặc mùi rượu. Hắn bước chân loạng choạng vào trong sân, vẻ mặt phẫn nộ: "Hai trăm lượng? Cái nơi tồi tàn này ư!"
Gã mập chỉ liếc nhìn nam nhân kia một cái đã kinh hãi đến thất hồn lạc phách, run rẩy hành lễ: "Tiểu nhân, bái kiến Đồ Nhị gia."
Người vừa đến chính là Đồ Nhị gia Đồ Vãn của Thiên Kim đài, hắn nhanh chóng bước đến bên cạnh Tô Mộ Vũ, vỗ vai y: "Tô công tử, sao lại tìm một căn nhà xập xệ thế này? Theo ta, ta có một tòa nhà lớn ở Tề Nhạc phường, rộng gấp mười căn nhà này, bên trong có tám mươi nô bộc, cơm nước sinh hoạt đều có người lo liệu, ngươi cứ đến ở! Nếu ở được thì ta tặng ngươi. Nếu không thích, muốn một nơi yên tĩnh hơn, ta có một sơn trang ở ngoại ô, rộng gấp ba mươi căn nhà này, bên trong còn có cả bãi săn! Đi, ta dẫn ngươi đi xem."
"Không cần đâu, Đồ Nhị gia." Tô Mộ Vũ mỉm cười: "Ta thấy căn nhà này rất tốt, chúng ta đến đây để mở y quán, nếu trang viên quá lớn thì bất tiện. Vẫn nên giản dị một chút. Nếu bệnh nhân nhìn thấy cửa mà sợ hãi không dám vào thì phiền phức lắm."
Đồ Nhị gia gật đầu: "Cũng phải. Vậy thì chọn nơi này đi. Ngươi là nha sai của trang viên nào?"
Gã mập vội vàng hành lễ: "Tại hạ là nha sai của Ngô Ái Ngô Phòng trang." "Vị này là bằng hữu của ta, bớt chút đi." Đồ Nhị gia nghiêm mặt nói.
"Vậy thì, một..." Gã mập thở hổn hển, giơ một ngón tay, nhìn sắc mặt Đồ Nhị gia, khẩu hình chữ "trăm" đã hiện rõ trên miệng nhưng lại không dám nói ra ba chữ "một trăm lượng".
"Bao nhiêu?" Đồ Nhị gia nhíu mày.
"Một lượng bạc." Gã mập nuốt chữ "trăm" vào bụng, sau đó thở dồn dập. Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài nhìn nhau, đều kinh ngạc: "Một lượng bạc?" Nam tử mập mạp cười khổ: "Kết giao bằng hữu với Đồ Nhị gia."
"Ít bạc thế này mà muốn kết giao bằng hữu với ta sao?" Đồ Vãn vỗ vai hắn, nói: "Hời cho ngươi rồi đấy, đi đi. Ngày mai tìm vài người tới giúp bằng hữu của ta quét dọn một chút, còn mái ngói kia nữa, ngươi xem nát hết rồi kìa! Tô công tử, các ngươi định mấy ngày nữa khai trương?"
"Ba ngày sau." Tô Mộ Vũ đáp.
Đồ Vãn lại vỗ vai hắn: "Nghe rõ rồi chứ?"
"Nghe rõ rồi, tiểu nhân đi ngay." Gã mập xoay người, như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài.
Bạch Hạc Hoài gãi đầu: "Tô Mộ Vũ, chúng ta làm vậy chẳng phải là cướp bóc sao?"
Đồ Vãn xoay người, lắc đầu: "Lời ấy sai rồi! Tên kia trở về bẩm báo với chủ nhân, nói một lượng bạc đã cho bằng hữu của Đồ mỗ thuê được nhà, ắt hẳn lão già kia sẽ cười đến rụng răng! Có thể bám lên chân với Thiên Kim đài chúng ta, bọn Ngô Ái Ngô Phòng kia có tài đức gì chứ!"
"Quan hệ lại quan trọng đến vậy sao?" Bạch Hạc Hoài nhún vai.
"Quan hệ đương nhiên quan trọng, nhất là ở Thiên Khải thành này, bám được vào long phượng thì khác nào cá chép hóa rồng." Đồ Vãn mỉm cười, ợ một hơi rượu, rồi hỏi Tô Mộ Vũ: "Tô công tử bỗng nhiên trở về Thiên Khải thành là vì sao?"
Tô Mộ Vũ ngẩn người, đưa tay gãi mi tâm, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Vì tạo dựng quan hệ."
Đồ Vãn nhíu mày, men say cũng vơi đi phân nửa: "Quan hệ với ai?"
Tô Mộ Vũ xoay người, ngẩng đầu nhìn Diệu Nhật trên bầu trời: "Lang Gia Vương."
Đồ Vãn hít một hơi lạnh: "Quả nhiên là nhân trung long phượng." Thiên Kim đài, người đông như trẩy hội.
Bất luận hôm nay Thiên Khải thành mưa hay nắng, gió lớn hay ngập nước, nơi này vẫn luôn huyên náo. Bạch Hạc Hoài hứng thú dạo bước, ánh mắt đảo qua những đài cao rộng kỳ dị. Đồ Vãn đứng bên cạnh, cười hỏi: "Bạch cô nương có muốn chơi vài ván không?"
Bạch Hạc Hoài vội vàng lắc đầu: "Không, đừng hòng cướp tiền của ta!" Đồ Vãn cười nói: "Biết đâu thắng lớn thì sao?"
Bạch Hạc Hoài đưa tay chỉ những con bạc gầy gò: "Ngươi nhìn bọn họ xem, mặt mày đen sì, mắt đỏ ngầu, sắp chết đến nơi rồi còn mơ phát tài?"
Tô Mộ Vũ ra hiệu im lặng, Bạch Hạc Hoài vội vàng che miệng.
Đồ Vãn bất đắc dĩ mỉm cười, dẫn hai người lên một gian phòng trên lầu hai. Gian phòng này dường như được xây bằng vật liệu đặc biệt, mặc cho bên ngoài ồn ào đến đâu, khi Đồ Vãn đóng cửa lại là bên trong không còn chút tiếng động.
Đồ Vãn rót cho Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài mỗi người một chén trà, lúc này hơi rượu trên người hắn đã tan hết, trông vô cùng phấn khích, vừa ngồi xuống đã hỏi: "Tô công tử, Ám Hà tìm Lang Gia Vương làm gì? Chẳng lẽ muốn làm chuyện lớn không?“
“Lớn? Lớn đến mức nào?" Tô Mộ Vũ cười hỏi. "Ví dụ như..." Đồ Vãn cố ý hạ giọng, "Tạo phản." Bạch Hạc Hoài nhướn mày: "Tạo phản?"
Đồ Vãn nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng: "Ta có thể tham gia không?" Tô Mộ Vũ lắc đầu: "Không được."
Đồ Vãn ngả ra sau, giọng đầy tiếc nuối: "Vậy thì đáng tiếc quá."
"Không phải." Tô Mộ Vũ cười khổ, nhấp một ngụm trà: "Ý của ta là, chúng ta không đến để tạo phản."
"Sao?" Đồ Vãn gãi đầu: "Vậy các ngươi tìm Lang Gia Vương làm gì?”
“Chẳng lẽ trong lòng các ngươi, Lang Gia Vương là loại người muốn tạo phản?" Tô Mộ Vũ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đồ Vãn.
Đồ Vãn nhấp một ngụm trà, sau đó nói đầy ẩn ý: "Trước đây thì không, nhưng hiện giờ, hình như có hơi khác biệt."
Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài nhìn nhau, sau đó hỏi: "Khác biệt chỗ nào?"
Đồ Vãn lại hạ thấp giọng: "Gần đây trong Thiên Khải thành đồn đại ầm ĩ, nói rằng trong cuộn Long Phong mật chiếu mà năm xưa Lang Gia Vương xé bỏ, người được viết tên chính là hắn!"
Con ngươi Tô Mộ Vũ hơi co lại: "Ai dám cả gan tung tin như vậy trong Thiên Khải thành?"
"Đúng vậy. Năm xưa Lang Gia Vương dẫn binh đánh đến tận Thái An điện, lấy cuộn Long Phong mật chiếu từ tay tiên hoàng, sau đó tuyên bố tiên hoàng truyền ngôi cho Tiêu Nhược Cẩn, chính là Minh Đức Đế hiện nay. Nhưng xưa nay Long Phong mật chiếu luôn có hai bản, một bản năm xưa bị Lang Gia Vương xé nát ngay trước Thái An điện. Còn một bản khác, vốn nên do thái giám truyền tin đưa đến Khâm Thiên giám, nhưng Khâm Thiên giám lại không nhận được, vị thái giám kia cũng biến mất." Đồ Vãn vừa mân mê chén trà trong tay vừa nói tiếp: "Thật ra lời đồn này vẫn luôn tồn tại, ngươi nghĩ mà xem, nếu trên đó viết tên Tiêu Nhược Cẩn, Lang Gia Vương xé nó làm gì? Chỉ có điều lúc đó hắn nắm giữ trọng binh, ai dám hé răng một câu "không phải", e là không sống nổi qua đêm đó. Về sau không ai dám nhắc lại cũng vì lý do này. Cho nên lần này, lời đồn lại nổi lên, chắc chắn là có kẻ cố tình khuấy nước!"
Bạch Hạc Hoài phối hợp với nhịp kể chuyện của Đồ Vãn, hỏi tiếp: "Vậy theo ngươi, kẻ đó là ai?"
"Ta cho rằng, chính là Lang Gia Vương!" Đồ Vãn vỗ mạnh xuống bàn: "Hiện giờ hắn bình định ba nước, lập công Nam phạt, uy danh hiển hách, đã là người đứng đầu quân đội Bắc Ly, trong câu chuyện dân gian thậm chí đã được thần thánh hóa, uy danh sánh ngang với Thiên Vũ Đế Tiêu Nghị - vị hoàng đế khai quốc Bắc Ly! Hơn nữa đại quân dưới trướng hắn cũng đã rục rịch hành động, chỉ muốn trực tiếp đưa hắn lên ngôi hoàng đế! Có lẽ năm xưa Lang Gia Vương một lòng muốn phò tá huynh trưởng, nhưng con người là sẽ thay đổi, nhất là sau khi đứng trên đỉnh cao quá lâu, cũng sẽ cảm thấy tịch mịch, ai mà không muốn leo lên vị trí cao hơn nữa chứ!"
Bạch Hạc Hoài uống cạn chén trà: "Ví như Đồ Nhị gia, cũng muốn trở thành Đồ Đại Gia?"
"Vớ vẩn!", Đồ Vãn gõ chén trà xuống bàn, đưa tay chỉ thẳng Bạch Hạc Hoài trước mặt, "Bạch thần y, lời ấy của cô thật hoang đường!"
Bạch Hạc Hoài trợn mắt: "Chẳng qua chỉ nói đùa một chút thôi."
Tô Mộ Vũ nhấp một ngụm trà, lẩm bẩm: "Xem ra ta đoán không sai." "Tô công tử đoán được điều gì?", Đồ Vãn hỏi.
"Chúng ta gặp phải một số đối thủ phiền phức ở Tứ Hoài thành và Đường môn. Mặc dù mục tiêu của bọn chúng không phải chúng ta, nhưng chúng ta phát hiện ra hình như bọn chúng có mưu đồ rất lớn, mà kết hợp với tin tức ngươi đưa cho ta, mưu đồ của bọn chúng e là muốn đối phó với Lang Gia Vương." Tô Mộ Vũ đứng dậy, chắp tay: "Đa tạ Đồ Nhị gia."
Đồ Vãn đứng dậy chắp tay: "Nếu Tô công tử ở Thiên Khải thành còn cần giúp đỡ gì, cứ việc sai người đến Thiên Kim đài tìm ta."
"Đồ Nhị gia, ngươi bằng lòng trở thành bằng hữu của Ám Hà chúng ta ư?" Tô Mộ Vũ mỉm cười: "Chẳng lẽ đây cũng là nhờ cậy quan hệ?"
"Ta và Tô công tử vừa gặp đã như quen biết từ lâu, đây là bằng hữu chân thật, nào phải là lợi dụng quan hệ. Ngươi cũng biết, sống trong chốn Thiên Khải thành giả dối này lâu ngày, đối với cảm giác vừa gặp đã thân này càng thêm trân trọng." Đồ Vãn cười vô cùng chân thành.
"Ồ?" Bạch Hạc Hoài cố ý hỏi: "Vừa gặp đã thân ở nơi nào?"
"Đương nhiên là ở giáo phường!", Đồ Vãn cao giọng đáp, "Cả giáo phường say khướt, chỉ có ta và Tô công tử, ngồi vững như núi!"
"Cáo từ!" Tô Mộ Vũ chắp tay, dẫn Bạch Hạc Hoài rời khỏi Thiên Kim đài