“Kết thúc rồi.” Tô Xương Hà giơ tay lau máu tươi trên mũi dao, nhìn Đường Linh Tôn toàn thân đầy máu ngã gục dưới đất. Giờ phút này Đường Linh Khôi không còn vẻ kiêu ngạo thản nhiên như lúc đầu, hắn cười khổ: “Cho dù các ngươi đánh bại ta ở đây, chuyện trong Đường môn vẫn không hề thay đổi.”
“Có thật không?” Tô Xương Hà lắc đầu nhìn sang Tô Triết.
Tô Triết ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh nắng ban ngày có một lệnh tiễn nổ tung giữa không trung: “Trùng hợp quóa nhẩy?”
Tô Xương Hà cúi đầu nhìn Đường Linh Tôn: “Xem ra kết quả đã khiến ngươi thất vọng rồi.”
Trong Đường môn, Đường Liên Nguyệt chậm rãi ra khỏi Liên Nguyệt các. Các đệ tử Đường môn đang bao vây thấy vậy sửng sốt, người cầm đầu nghi hoặc; “Liên Nguyệt sứ, ngài xuất quan rồi à?” Đường Liên Nguyệt không đảm nhiệm bất cứ chức trách gì trong Đường môn, nhưng nhận chức Chu Tước Sứ ở Thiên Khải, cho nên mọi người cũng gọi hắn là Liên Nguyệt sứ.
Đường Liên Nguyệt hắng giọng quát; “Trong số các ngươi có bao nhiêu người nghe lệnh đám người Đường Linh Tôn Đường Linh Khôi làm việc?”
Mọi người bên ngoài Liên Nguyệt các đều cả kinh, trong số họ có một bộ phận chỉ là đệ tử Đường môn bình thường, cũng chẳng biết gì như Đường Liên lúc đầu, chỉ nghe lệnh làm việc, lúc này nghe Đường Liên Nguyệt quát như vậy vừa kinh hãi lại vừa nghi hoặc. Còn một số đệ tử Đường môn khác đã bị đám người Đường Linh Khôi dụ dỗ đe dọa từ sớm, lúc này chỉ thấy cực kỳ sợ hãi.
Tuy tính cách Đường Liên Nguyệt lạnh nhạt, ôn hòa hơn hẳn đám người Đường Linh Khôi. Nhưng người trong thiên hạ đều biết, một khi ra tay thật sự, Thiên Khải thành Huyền Vũ Sứ là người mau lẹ quyết đoán nhất trong Tứ Đại Thủ Hộ, thậm chí còn là người tàn nhẫn nhất.
“Những chuyện này, ta có thể bỏ qua.” Đường Liên Nguyệt nhìn một lượt xung quanh rồi tiếp tục nói: “Các ngươi không cần để tâm tới chuyện ở đây, tiếp
tục lo liệu tang lễ cho Đường nhị lão gia. Tới tiệc bột đậu buổi tối, ta không muốn có bất cứ vấn đề gì xảy ra.”
“Tuân... tuân lệnh!’ Tuy vẫn còn rất nhiều người hoang mang, nhưng thần sắc trên mặt Đường Liên Nguyệt lại khiến bọn họ hiểu, không cần hỏi nhiều. Sau khi do dự một lúc, rất nhiều đệ tử lui xuống.
“Ngươi ở lại.” Đường Liên Nguyệt tung người nhảy tới bên cạnh một đệ tử, đặt tay lên vai người nọ. Người này hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Liên Nguyệt sứ...” Người nọ cười khổ nói.
“Ngươi là người của Trảm Khôi đường, cũng coi như người của Đường Linh Khôi.” Giọng nói của Đường Liên Nguyệt vẫn không có chút vui buồn nào.
Người nọ lắc đầu nói: “Lần này chưởng sứ làm vậy, ta cũng cực lực khuyên cản, nhưng người cứ khư khư cố chấp...’
“Đừng nhiều lời vô nghĩa.” Đường Liên Nguyệt quát khẽ một tiếng. “Vâng.” Người nọ vội vàng đáp.
“Các ngươi nhốt phó môn chủ ở đâu?” Đường Liên Nguyệt hỏi. “Trảm Khôi.... Trảm Khôi đường...” Người nọ trả lời.
“Dẫn ta tới gặp hắn.” Đường Liên Nguyệt đẩy người nọ lên trước, người này không dám oán hận tới cửa câu, nhanh chóng đi trước dẫn đường.
“Đúng là gã phụ lòng.” Mộ Vũ Mặc bất đắc dĩ thở dài, nhìn theo bóng lưng Đường Liên Nguyệt rời khỏi: “Tỉnh lại là chẳng có tới nửa câu thăm hỏi, trực tiếp xử lý chính sự của mình.’
“Đường Linh Hoàng bị cầm tù, trễ một khắc là nguy hiểm thêm một khắc, thậm chí không khéo lúc này đi tới đã chậm mất rồi.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói, tiếp đó đột nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn không trung.
Bạch Hạc Hoài nghi hoặc: “Sao vậy?’
“Kiếm khí thật cường đại.” Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày.
Vừa dứt lời, một cô gái áo trắng cầm kiếm đã từ trên không trung hạ xuống.
Tô Mộ Vũ bước tới, chém kiếm ra.
Hai thanh kiếm va chạm, kiếm khí mãnh liệt lan tỏa, Mộ Vũ Mặc vội vàng nắm lấy bả vai Bạch Hạc Hoài, kéo cô lùi lại ba trượng. Bụi mù tràn ngập, Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, thần sắc không đổi, lạnh nhạt nói: “Hóa ra là Thanh Long Sứ.”
Lý Tâm Nguyệt nhìn Tô Mộ Vũ trước mặt: “Ám Hà Chấp Tán Quỷ, các ngươi cũng tham gia biến cố ở Đường môn lần này?”
Tô Mộ Vũ thu kiếm, chắp tay hành lễ: “Chắc Thanh Long Sứ tới giúp Huyền Vũ Sứ. Giờ Huyền Vũ Sứ đã thoát khỏi vây khốn, đang đi tới Trảm Khôi đường, ngươi có thể tới đó tìm hắn.”
“Ta có thể tin ngươi được không?” Lý Tâm Nguyệt lạnh nhạt nói.
“Cho dù tin hay không thì lần này Ám Hà chúng ta cũng đã hoàn thành việc của mình.” Tô Mộ Vũ quay người nói: “Chúng ta đi đây.”
“Không tới xem à?” Mộ Vũ Mặc hỏi.
“Không cần, cả Thanh Long Sứ cũng tới, Đường môn sẽ không loạn đâu, chúng ta chỉ cần đợi Đường Liên Nguyệt tới tìm chúng ta là được.” Tô Mộ Vũ vỗ vai cô: “Yên tâm đi, chuyện của cô, chúng ta vẫn còn nhớ rất rõ.”
Ngày hôm sau, trong quán trà Tĩnh Tư.
Tô Xương Hà vẫn vắt chéo chân, ngả ngớn dựa lưng vào ghế dài cắn hạt dưa. Tô Triết ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng hút thuốc. Bạch Hạc Hoài và Mộ chủ quán ngồi cùng nhau, nghiên cứu Ma Tước Bài trước mặt, có vẻ rất hứng thú. Còn Mộ Vũ Mặc trang điểm kỹ càng, ngồi ở đó, thần sắc hơi căng thẳng. Tô Mộ Vũ ngồi bên cạnh trấn an: “Yên tâm đi, hắn sắp tới rồi.”
Đúng là chẳng mấy chốc đã có người tới, nhưng không phải Đường Liên Nguyệt mà là đệ tử khác trong Đường môn.
“Ngươi là ai?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Tại hạ Đường Huyền.” Người vừa tới cung kính hành lễ. “Đường Liên Nguyệt đâu?” Tô Mộ Vũ lại hỏi.
Đường Huyền cúi đầu nói: “Trước khi Liên Nguyệt sứ tới Trảm Khôi đường thì phó môn chủ đã bị người ta mang đi. Sau khi nhận được tin, Liên Nguyệt sứ và Thanh Long Sứ đã đuổi theo, trước khi đi còn dặn ta tới biểu đạt lòng cảm tạ với chư vị Ám Hà.”
“Chỉ có thế thôi à?” Thần sắc Tô Mộ Vũ càng nghiêm túc.
Đường Huyền giơ tay: “Đưa tiên sinh vào.” Vừa dứt lời đã có vài đệ tử Đường môn khiêng một cỗ kiệu vào.
Bạch Hạc Hoài lập tức đứng dậy: “Là vị sư điệt của ta à?”
Đường Huyền gật đầu: “Tân Dược Vương vẫn bị cầm tù trong mật thất, khi phó môn chủ bị mang đi, Tân Dược Vương cũng được người ta cố ý thả ra.”
“Xem ra là một vị sư điệt khác của ta làm. Có lẽ hắn mang Đường Linh Hoàng đi là vì Đường Linh Hoàng là thân thể dược nhân tuyệt hảo.” Bạch Hạc Hoài trầm giọng nói.
Sắc mặt Tô Mộ Vũ vẫn rất nặng nề, chỉ gật đầu nói: “Đa tạ.’
Đường Huyền chắp tay nói: “Lần này chư vị Ám Hà đến đây chắc còn có chuyện khác. Lão thái gia đi xa chưa về, phó môn chủ và Liên Nguyệt sứ lại không có mặt, nếu có chuyện gì có thể nói với ta.”
“Nói với ngươi?” Tô Xương Hà đột nhiên đứng dậy: “Ngươi có thân phận gì, có tư cách gì mà đòi nói với ta?”
Sắc mặt Đường Huyền thay đổi: “Đại gia trưởng có ý gì?”
“Chẳng có ý gì.” Tô Mộ Vũ vung tay, một luồng chân khí trực tiếp ép Đường Huyền văng ra ngoài sân.
Hắn luôn là người nho nhã lễ độ, nhưng lúc này đột nhiên không muốn làn theo lẽ tiết nữa.
Bạch Hạc Hoài đi tới bên cạnh Mộ Vũ Mặc, nhẹ nhàng vỗ vai cô. Đường Huyền quát: “Ý gì đấy?”
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên: “Ý của ta cũng giống Xương Hà. Ngươi có thân phận gì mà đòi nói với chúng ta? Cút! Tiện thì chuyển lời cho Đường Liên Nguyệt.”
“Là gì?” Đường Huyền hỏi.
“Lần sau muốn gặp chúng ta thì bảo hắn tới...” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói ra hai chữ cuối cùng: “... Ám Hà.”