Hà đã bị trọng thương, bất đắc dĩ gãi đầu: “Phiền toái rồi.”
“Đã lâu không gặp, Tô Triết tiên sinh.” Tiêu Nhược Phong thản nhiên nói. Tô Triết khẽ mỉm cười: “Trí nhớ của điện hạ tốt thật, vẫn còn nhớ ta.” “Thông Mệnh linh, Đoạt Mệnh hoàn, không dám quên.” Tiêu Nhược Phong
cũng mỉm cười.
“Toa đõa không phoải người của Ám Hà.” Tô Triết cầm phật trượng, nâng thân thể Mộ Thanh Dương lên, sau đó giơ tay nắm lấy cổ áo Tô Xương Hà: “Tha cho ta một con đường sống nhé?”
“Năm xưa khi chiếm hết thượng phong, Tô Triết tiên sinh cũng tha cho chúng ta một con đường sống.” Tiêu Nhược Phong xua tay ý bảo Lý Tâm Nguyệt tránh đường: “Tâm Nguyệt tỷ tỷ, thả Tô Triết tiên sinh đi đi.”
Lý Tâm Nguyệt vẫn cầm kiếm đứng yên tại chỗ, kiếm khí bừng bừng: “Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.’
“Nhất định phải đánh?” Tô Triết trầm giọng nói.
“Tâm Nguyệt tỷ tỷ, thả Tô Triết tiên sinh đi đi.” Tiêu Nhược Phong lặp lại lần nữa, lần này giọng điệu nhấn mạnh thêm.
Lý Tâm Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, thu hồi kiếm khí quanh người, lẳng lặng lùi sang một bên.
“Đa tạ.” Tô Triết mang theo hai đồng bọn, tung người rời khỏi.
Lý Tâm Nguyệt đi tới bên cạnh Tiêu Nhược Phong, giọng nói mang vẻ quở trách: “Vì sao lại thả bọn chúng đi? Ta đã phái người gọi Bạch Hổ tới rồi, bọn chúng không có cơ hội.”
“Nếu hắn không có ý muốn giết ta, sao ta lại phải giết bọn hắn.” Tiêu Nhược Phong trả lời.
“Không có ý muốn giết ngươi?” Lý Tâm Nguyệt nhìn Điêu Lâu Tiểu Trúc bị đập tan nát: “Ngươi có chắc không?”
“Ta chắc, tuy trông như hắn đã dốc toàn lực, nhưng thực lực của Ám Hà đại gia trưởng không phải chỉ có vậy.” Tiêu Nhược Phong nhặt một cái chén vỡ dưới đất lên: “Thú vị.”
“Tức là ngươi nói bọn chúng bố trí tỉ mỉ một cục diện tất sát nhắm vào ngươi, nhưng cuối cùng mục đích lại không phải để giết ngươi mà là đẩy mình vào chỗ chết? Chuyện này quá vớ vẩn.” Lý Tâm Nguyệt lắc đầu nói.
“Có đôi khi thế sự vớ vẩn như vậy đấy.” Tiêu Nhược Phong mỉm cười. Quán trọ Triều Lai.
Tô Triết đặt Tô Xương Hà và Mộ Thanh Dương vào phòng. Bạch Hạc Hoài vốn đang nằm trên ghế thảnh thơi ăn bánh bột ngô của Thư Tâm Trai, thấy vậy cả kinh, lập tức nhảy phắt khỏi ghế: “Sao lại thành ra như vậy?”
“Cứu người quan trọng, chuyện khác lát hãng nói.” Tô Triết lau mồ hôi trên trán.
Bạch Hạc Hoài nhìn thoáng qua Tô Xương Hà lại nhìn thoáng qua Mộ Thanh Dương: “Trông như đều sắp chết, cứu ai trước?”
“Cứu thủ lĩnh trước, cứu thủ lĩnh trước.” Mộ Thanh Dương đột nhiên mở bừng mắt ra, bờ từ dưới đất dậy: “Ta tỉnh rồi. À không, ta chịu được.”
Tô Triết cau mày: “Thằng nhãi nhà ngươi giả chết?”
“Không phải thế, ta bị kiếm đó đánh hôn mê thật.” Mộ Thanh Dương vội vàng xua tay: “Nhưng kiếm đó chỉ tru tâm, không giết người, cho nên ta bị ngoại thương không nặng, không như thủ lĩnh, thủ lĩnh phải nói là vạn kiếm xuyên tâm.”
“Ngươi câm miệng đi.” Tô Xương Hà há miệng thở hổn hển, miễng cưỡng nói được mấy chữ.
“Ngươi gặp ai vậy, kiếm pháp thật đang sợ.” Bạch Hạc Hoài rút từ bên hông ra một tấm vải trắng, bên trên phủ kín châm bạc. Cô vung tay, đống châm bạc cắm lên người Tô Xương Hà: “Cầm máu trước đã.”
“Thiên Khải Thanh Long sứ, truyền nhân Tâm kiếm.” Tô Triết lấy tẩu thuốc ra.”Con mẹ nó, kiếm khí cường đại tới mức ta cũng phải sợ.”
Bạch Hạc Hoài giơ tay bắt mạch cho Tô Xương Hà, khẽ nhíu mày, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn Tô Xương Hà: “Đúng là đồ xấu xa...”
Tô Xương Hà mỉm cười, vẻ đau đớn không chịu nổi lập tức biến mất, hắn nói: “Thần y, ta đã thê thảm vậy rồi, sao ngươi còn chửi ta?”
Bạch Hạc Hoài lấy từ trong hòm thuốc ra một cái bình, tiện tay ném cho Mộ Thanh Dương: “Dùng thuốc này xoa khắp người Tô Xương Hà, một ngày ba lần. Dùng xong lọ đó thì tới chỗ ta lấy tiếp.”
“Thuốc này có được không?” Mộ Thanh Dương vẫn không tin.
“Dùng thuốc này ta còn thấy phí.” Bạch Hạc Hoài liếc mắt nhìn Mộ Thanh Dương một cái rồi lại nhìn Tô Xương Hà: “Nói đi, ngươi lại có ý xấu gì đấy? Ra vẻ thê thảm, trông thì kinh khủng nhưng thực ra chẳng bị chút nội thương nào, đang diễn khổ nhục kế đấy à?”
“Suyt.” Tô Xương Hà giơ ngón tay ra hiệu đừng nói, những người khác lập tức im lặng.
Ngay lúc này Ô Nha của Ảnh tông đẩy cửa đi vào, thấy Tô Xương Hà nằm dưới đất toàn thân đầy máu, lập tức ngây dại: “Nghe nói ngươi ám sát Lang Gia Vương thất bại?”
“Vốn sắp thành công, nhưng Lý Tâm Nguyệt đột nhiên chạy tới, sao ngươi không giúp chúng ta ngăn cô ả lại?” Mộ Thanh Dương mở miệng hỏi ngược lại.
Vốn dĩ Ô Nha còn định chế nhạo chê trách vài câu, nhưng bị câu này mắng ngược lại. Hắn nhíu mày nói: “Làm sao ta biết hôm nay các ngươi lại ra tay ở Điêu Lâu Tiểu Trúc.”
“Lắm lời, cơ hội chỉ trong chớp mắt, làm gì có thời gian tới báo cho các ngươi. Ảnh tông các ngươi trải ánh mắt khắp thành, rõ ràng chúng ta đã phát tin tức nhưng các ngươi hoàn toàn không biết, đến còn không nhanh bằng Lý Tâm Nguyệt. Nếu đại gia trưởng mà chết, chắc chắn ta sẽ dẫn Ám Hà liều mạng với các ngươi!” Mộ Thanh Dương lời lời tru tâm, nói năng hùng hồn.
Ô Nha khẽ thở dài: “Đại gia trưởng bị thương nặng đến vậy sao, tiếp theo còn cơ hội không?”
“Ô Nha.” Tô Xương Hà gắng gượng đứng dậy: “Trượt mất cơ hội này, lần sau bên cạnh Lang Gia Vương sẽ có thêm càng nhiều người bảo vệ, muốn giết hắn, rất khó khăn.”
Ô Nha gật đầu: “Đúng vậy, rất nhiều lúc, cơ hội chỉ có một lần.”
“Không. Còn có cơ hội, nhưng phải trả giá rất lớn.” Tô Xương Hà nheo mắt, lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Lần này ta nhất định phải khiến Lang Gia Vương chết không có chỗ chôn.”
“Đại gia trưởng muốn làm thế nào?” Ô Nha hỏi.
“Ta muốn triệu tập tinh nhuệ của ba gia tộc Ám Hà vào Thiên Khải.” Tô Xương Hà trầm giọng nói: “Chỉ để giết một người.”
“Tất cả tinh nhuệ trong Ám Hà tới hoàng thành?” Ô Nha cả kinh.
“Tin ta đi, sẽ không có bất cứ ai nhận ra, tới khi bọn chúng phát hiện, chúng đã chết.” Tô Xương Hà giơ bàn tay đầy máu lên vỗ vai Ô Nha: “Hôm nay ta đã đưa ra thành ý của mình, cũng hy vọng Dịch tông chủ đưa ra thành ý của hắn.”
Ô Nha trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng xoay người nói: “Được.”
Bạch Hạc Hoài và Tô Triết nhìn nhau, bọn họ đã hiểu tính toán của Tô Xương Hà lần này. Một Tô Xương Hà, một Tô Mộ Vũ, cho dù mạnh hơn nữa nhưng tới Thiên Khải Thành này cũng chỉ là một hòn đá rơi vào hồ nước. Nhưng tất cả Tu La ác quỷ mang đao mang kiếm tới Thiên Khải, đây đã không phải đá rơi vào hồ nước, chắc chắn sẽ dấy lên sóng gió ngập trời.
Tô Xương Hà khẽ mỉm cười, hắn biết Dịch Bặc sẽ không cự tuyệt. Vì hắn không có bất cứ lý do gì cự tuyệt.