Mộ Tử Trập ngồi trên ghế, tay phải cầm Miên Long Kiếm, tay trái điều khiển một mũi châm bạc.
Tạ Bá cũng cho người chuyển một cái ghế đến, đặt ở ngoài cửa gian nhà, cứ thế ngồi đối diện với Mộ Tử Trập. Hắn gọi một bình rượu, khi thì uống mấy ngụm, khi thì mắng mấy câu, ngồi lì ở đó từ sáng tới tận tối.
Sau lưng Mộ Tử Trập là bốn mươi người áo trắng, sau lưng Tạ Bá cũng có mấy chục thanh trường đao.
Hai nhóm người giương cung bạt kiếm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng hai vị gia chủ ngồi đó không ra lệnh, bọn họ đành phải chờ đợi.
“Chúng ta quen biết nhau nhiều năm, tuy không cùng đường nhưng cũng có tình nghĩa bao năm, cuối cùng lại rơi vào kết cục binh đao tương tàn, đâu cần phải vậy.” Tạ Bá chậm rãi nói.
“Mộ Bạch đã chết.” Mộ Tử Trập chỉ trả lời bằng bốn chữ.
Tạ Bá nhún vai nói: “Ta biết, nhưng có phải người của Tạ gia chúng ta giết đâu, đệ tử mà ta ưa thích nhất cũng đã chết. Thế này đi, ta lên làm đại gia trưởng, phong ngươi làm nhị gia trưởng, sau đó chúng ta cùng nhau diệt trừ Tô gia nhé?”
“Chức đại gia trưởng, ta phải lấy được.” Mộ Tử Trập trầm giọng nói.
“Mẹ nó, ngồi cả đêm, chân cũng ê ẩm rồi, ngươi vẫn cứng đầu.” Tạ Bá bất đắc dĩ mắng: “Ám Hà có ba nhà nhưng xưa nay chuyện xông pha chiến đấu luôn do hai nhà Tạ Tô làm, Mộ gia nhà ngươi có tư cách gì mà đòi ngồi lên chức vị này?”
Lông mày Mộ Tử Trập hơi nhướn lên, nhẹ nhàng vân vê châm bạc trong tây, phóng thẳng về phía Tạ Bá.
Tạ Bá đột nhiên đứng bật dậy, giơ chân giẫm nát cái ghế bên dưới, tiếp đó vung trường đao lên, đánh bay mũi châm bạc: “Nói không được rồi thì đánh thôi! Các huynh đệ, lao vào, làm thịt cái lũ họ Mộ kia đi!” Đám đao khách Tạ gia đang chờ chính câu nói này của Tạ Bá, lao nhao rút trong bên hông, không hề do dự lao thẳng vào.
“Khởi trận, Cô Hư!” Mộ Tử Trập cũng đứng thẳng dậy, vung hai tay áo lên. Một làn sương mù nồng nặc đột nhiên lan tràn trong sân. Mộ Tử Trập và cả bốn mươi người áo trắng sau lưng lập tức biến mất không còn tăm hơi. Tạ Bá thầm hô “không ổn’, nhưng lúc quay người lại thấy cửa vào đã khép lại, hơn nữa cánh cửa nhanh chóng bị làn sương mù dày đặc bao phủ, khó mà tìm ra được.
“Chết tiệt, hóa ra tên này kéo dài thời gian là bố trí trận Cô Hư.” Tạ Bá mắng.
Tạ Thất Đao khẽ cúi người, tay nắm chặt lấy chuôi đao:”Năm xưa Ma giáo bố trí đại trận Cô Hư trải dài trăm dặm, vây chết rất nhiều cao thủ võ lâm. Khi đó cũng có con cháu Mộ gia bị nhốt trong trận, không ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi mà bọn họ đã tái hiện được trận Cô Hư.”
“Trận Cô Hư, cái thấy không phải thực, mọi người cẩn thận.” Giọng nói của Tạ Bá vừa vang lên đã nghe một tiếng hét thảm thiết vọng lại, một đệ tử Tạ gia bị lưỡi đao không rõ từ đâu tới đâm xuyên qua ngực.
Tạ Thất Đao cắm trường đao trong tay xuống đất, quát khẽ một tiếng: “Phá!”. Sau tiếng gầm của hắn, bóng dáng một đệ tử Mộ gia đang chuẩn bị ra tay ở bên cạnh lập tức hiện ra. Tạ Bá xoay người, giơ đao chém bay đầu người kia.
“Năm xưa tam thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành Tư Không Trường Phong một thương phá vỡ đại trận Cô Hư trăm dặm, chắc phải có thần uy vô thượng. Ta chém một đao mà chỉ thanh tẩy được ba xích trước mặt.” Tạ Thất Đao thở dài một tiếng.
Tạ Bá cao giọng nói: “Mọi người tập trung lại, quay lưng vào nhau, đừng ra tay khinh suất.”
“Gia chủ, bên dưới... bên dưới có tay!” Có người kinh hãi hét lên.
Tạ Bá cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới đất có vô số quỷ trảo âm u khủng khiếp, hắn vung trường đao gầm lên một tiếng: “Thanh tịnh vô song!”
Tạ Thiên Cơ thấy vậy lập tức giơ cao trường đao, cao giọng nói: “Các đệ tử Tạ gia, thi triển Khu Tà đao vũ.” Hắn là người am hiểu cơ quan trận pháp nhất trong Tạ gia, chỉ trong chớp mắt đã nghĩ ra phương pháp ứng phó.
Tộc nhân Tạ gia vốn đang hoảng loạn nghe vậy lập tức trấn định, dồn dập múa trường đao trong tay, thi triển đao pháp bí truyền của Tạ gia là Khu Tà đao vũ. Trong số rất nhiều đao pháp của Tạ gia, bộ đao vũ này không phải đỉnh phong, nhưng lại là đao pháp tế tổ trừ tà mà Tạ gia luôn sử dụng để tế bài hàng năm. Giờ phút này mọi người đều múa trường đao, không ngờ lại khiến sương mù dày đặc từ từ tan đi.
Thân hình Mộ Tử Trập xuất hiện trên mái hiên, tay cầm Miên Long Kiếm, cúi đầu lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Mộ Tử Trập!” Tạ Bá tung người nhảy lên, vung đao chém tới.
Mộ Tử Trập giơ tay phóng ra một sợi Khôi Lỗi Ti, cuốn lấy trường đao của Tạ Bá, kéo về phía sau, trực tiếp kéo Tạ Bá lên mái hiên.
Tạ Bá cắm trường đao lên tấm ngói, trượt xa hơn mười trượng, hắn cười nói: “Ngươi đang cầm Miên Long Kiếm cơ mà, cho ta xem thử kiếm thuật của ngươi nào, dùng Khôi Lỗi Ti thì coi là bản lĩnh gì.”
Mộ Tử Trập đang định đáp lời, đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh,lập tức xoay người vô thức giơ Miên Long Kiếm trong tay lên. Chỉ nghe “keng” một tiếng, Mộ Tử Trập cả người cả kiếm bị đánh thủng nóc nhà, rơi vào trong phòng. Tạ Thất Đao vác thanh trường đao trong tay lên vai, còn chưa kịp nói chuyện thì phát hiện vài con bươm bướm màu trắng đã bay lượn bên cạnh mình từ lúc nào không biết.
“Điệp Vũ, Cửu Trương Cơ.” Mộ Tử Trập hạ giọng quát.
“Chết tiệt.” Tạ Thất Đao hạ giọng mắng một câu, vung trường đao lên, định chém rơi đám bướm giấy. Có điều, hắn vẫn chậm một bước, đám bướm giấy lập tức cháy rực lên rồi bùng nổ, hất Tạ Thất Đao văng khỏi mái hiên.
“Thất Đao!” Tạ Bá hét lên một tiếng, lập tức lao tới, nhưng khi hắn hạ xuống đất mới phát hiện trong căn phòng chất đầy bướm giấy.
“Đây là một cái bẫy.” Tạ Thất Đao thở dài.
“Diệp Vũ, Sát Sinh Bất Lưu Trần.” Đầu ngón tay của Mộ Tử Trập lóe lên một luồng quỷ hỏa, búng nhẹ về phía hai người Tạ Bá.
Tạ Bá và Tạ Thất Đao nhìn nhau, hai người đồng thời giậm chân lướt về phía sau, lưng kề lưng, lại nhất loạt vung trường đao.
Con ngươi của Mộ Tử Trập co lại: “Tạ gia Song Sinh Song Tử đao.”
“Năm xưa khi thiên hạ nhiệm vụ luôn là hai người chúng ta đi cùng nhau. Đối thủ của chúng ta không một ai sống sót, ngươi cũng không ngoại lệ.” Tạ Bá vừa múa đao vừa quát lớn.
Tiếng nổ mạnh vang lên không ngừng, nhưng ánh đao do hai người tạo thành còn rực rỡ hơn những con bướm giấy bùng cháy. Mộ Tử Trập vẩy nhẹ thanh Miên Long Kiếm trong tay, chậm rãi thối lui về phía sau.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc tiếng nổ cũng ngừng, sương khói xung quanh hai người cũng từ từ tand di. Hai người Tạ Bá và Tạ Thất Đao quần áo rách rưới, cơ bắp rắn chắc của hai người cũng nhấp nhô theo nhịp thở kịch liệt. Tạ Thất Đao gơi tay phủi bụi trên đao: “Mộ gia chủ, một mình ngươi giao chiến với hai chúng ta, không có phần thắng.”
“Ai nói chỉ có mình ta?” Mộ Tử Trập vẫy nhẹ tay trái, năm con rối từ trên trời rơi xuống.
Tạ Bá hừ lạnh một tiếng: “Xưa nay đánh đấm với người Mộ gia lúc nào cũng khó chịu, không chơi trận pháp thì là bí thuật, đến lúc muốn đọ đao đọ kiếm thì lại lôi một đống con rối ra, đúng là chán chết.”