Tô Mộ Vũ đứng trên tấm mạng nhện ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh lửa, thần sắc thay đổi, tiếp đó đặt hai ngón tay lên miệng huýt sáo một cái.
“Đừng để bọn chúng gặp mặt! Ngăn cái gã của Mộ gia lại!” Đường Linh Khôi lạnh lùng nói.
Vài bóng đen nhanh chóng lao đi, nhưng cùng lúc Tô Mộ Vũ cũng tung người nhảy lên, nâng tay hạ kiếm, đánh rơi tất cả những kẻ định lao ra. Đồng thời hắn vung mạnh tay trái, phi kiếm dồn dập bay ra, một tấm kiếm võng triển khai, ngăn cản mọi người.
Khoảnh khắc này trong đầu mọi người của Đường môn đều có một suy nghĩ.
Không phải bọn họ kết trận ngăn cản Tô Mộ Vũ.
Mà bọn họ là con mồi, Tô Mộ Vũ mới là người bày trận trong núi.
“Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đúng là sự thật.” Đường Linh Khôi thở dài một tiếng: “Chúng ta không thể ngăn cản vị Tô gia chủ này làm chuyện mà hắn muốn làm ngay trước mặt chúng ta.”
Cùng lúc đó, Mộ Thanh Dương đã chạy tới gần. Sau khi thấy Tô Mộ Vũ, hắn cao giọng hô: “Tô gia chủ, Tô gia chủ.”
Nếu Mộ Tử Trập thấy cảnh này không khéo sẽ tức giận tới mức hộc máu. Năm xưa Mộ Tử Trập thân là gia chủ Mộ gia, Tô Tẫn Hôi là gia chủ Tô gia, mỗi lần gặpq mặt hai người đều tranh chấp thẳng mặt, không nhường một bước, đâu có như Mộ Thanh Dương thấy Tô Mộ Vũ, chẳng khác nào thấy cọng cỏ cứu mạng, chỉ hận không thể lao tới ôm bắp đùi đối phương. Phong phạm Mộ gia mấy trăm năm đều bị Mộ Thanh Dương ném sạch.
“Mộ gia chủ!” Tô Mộ Vũ tung một sợi Khôi Lỗi Ti ra, Mộ Thanh Dương giơ tay bắt lấy, sau đó kéo mạnh, trực tiếp bay tới bên cạnh Tô Mộ Vũ. Hắn thở hồng hộc nói: “Đa tạ Tô gia chủ cứu giúp. Nếu Tô gia chủ không tới, e là Mộ gia phải đổi gia chủ khác.”
“Còn chưa thể lơi lỏng cảnh giác.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Phải chạy khỏi đây đã.”
“Có Tô gia chủ ở đây, thế gian còn ai nhốt được chúng ta?” Mộ Thanh Dương cười nói.
“Ài.” Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Thật ra người như Mộ Tử Trập cũng có chỗ tốt của Mộ Tử Trập.”
“Hả?” Mộ Thanh Dương ngơ ngác.
Tô Mộ Vũ ném một sợi Khôi Lỗi Ti ra buộc mình với eo của Mộ Thanh Dương: “Nắm chặt lấy! Mộ gia chủ!”
Mộ Thanh Dương gật đầu: “Được.’
Tô Mộ Vũ đột nhiên vung tay trái, từng lưỡi kiếm bắn ra, cắm lên thân cây phía trước, hắn đạp lên một lưỡi kiếm lao tới, sau khi đi mấy chục trượng lại vung chưởng lần hai, mười bảy lưỡi kiếm lại bay về phía thân cây phía trước.
Đám đệ tử Đường môn cứ thế nhìn Tô Mộ Vũ ngang nhiên kéo Mộ Thanh Dương bỏ đi, cũng có người định chặn lại nhưng đều bị Tô Mộ Vũ vung Tế Vũ kiếm trong tay đánh rơi xuống.
“Đuổi theo hắn.” Đường Linh Khôi trầm giọng nói: “Hắn sẽ về Cẩm thành, bám theo hành tung của hắn. Tìm ra cứ điểm của bọn chúng trong Cẩm thành.”
“Rõ.” Đường Linh La tung người nhảy lên.
Tô Mộ Vũ nhanh chóng dẫn Mộ Thanh Dương thoát khỏi núi rừng, chạy thẳng về phía Cẩm thành. Còn sau lưng hắn, đám đệ tử Đường môn vẫn bám theo như đỉa, không tiến tới ngăn chặn, cũng không bỏ đi.
“Bọn chúng định bám theo chúng ta, nếu không thể ngăn cản được chúng ta, như vậy trực tiếp tìm ra cứ điểm của Ám Hà trong Cẩm thành, sau đó triệu tập nhân thủ tóm gọn chúng ta?” Mộ Thanh Dương trầm giọng nói.
Tô Mộ Vũ nâng cánh tay, ném một mũi tên lên không trung. Mũi tên nổ tung, một ánh đỏ lóe lên nơi chân trời.
Trong khoảng sân của quán trà Tĩnh Tư.
Tô Xương Hà vẫn ngồi trong sân chậm rãi uống trà lại ngẩng đầu lên, nhìn ánh đỏ trên không trung, lạnh nhạt nói: “Đi.”
“Tuân lệnh.” Một giọng nói yêu kiều vang lên sau lưng Tô Xương Hà. Tô Xương Hà mỉm cười, cầm chén trà lên uống một ngụm.
Trên đường phố Cẩm thành, dòng người tấp nập, Tô Mộ Vũ dẫn theo Mộ Thanh Dương tiếp tục lao thẳng đi, đột nhiên một cô gái bán hoa không né tránh kịp, bất cẩn va chạm một cái. Tô Mộ Vũ vội vàng giơ tay đỡ lấy cô gái. Cô gái kia nắm lấy tay Tô Mộ Vũ, khẽ mỉm cười với Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ sửng sốt, tiếp đó thân hình cô gái xoay tròn, không ngờ dáng vẻ lại trở thành giống hệt Tô Mộ Vũ.
“Hắn” vứt bỏ bó hoa trong tay, chậm rãi đi về phía, còn Tô Mộ Vũ dẫn theo Mộ Thanh Dương rẽ vào con phố bên cạnh. Đám đệ tử Đường môn bám theo đuổi tới đây đột nhiên phát hiện Mộ Thanh Dương biến đâu không biết, chỉ còn lại mình Tô Mộ Vũ. Còn Tô Mộ Vũ như đổi thành người khác, không những không trốn tiếp, ngược lại đi dạo ven đường, lúc thì xem tạp kỹ, lúc lại mua bánh hoa quế, vừa đi vừa ăn.
“Thủ lĩnh, làm thế nào bây giờ?” Một đệ tử Đường môn hạ giọng nói. Đường Linh La nhíu mày đáp: “Quan sát thêm.”
“Tô Mộ Vũ” kia đột nhiên điểm mũi chân lướt tới trước mặt đám đệ tử Đường môn, cười khanh khách nói: “Còn nhìn cái gì nữa?”
Đường Linh La kinh ngạc, thần thái ngữ điệu của Tô Mộ Vũ hoàn toàn khác lúc trước. Hắn cả giận nói: “Ngươi không phải Tô Mộ Vũ!”
“Ha ha ha ha.” “Tô Mộ Vũ” giơ tay đánh về phía Đường Linh La.
Trong quán trà Tĩnh Tư, Tô Mộ Vũ cõng Mộ Thanh Dương hạ xuống đất.
Cuối cùng Mộ Thanh Dương cũng tới được chỗ an toàn, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng, hai chân mềm nhũn ngã sấp xuống đất.
“Sao lại thế này!” Mộ Vũ Mặc lao ra đỡ Mộ Thanh Dương.
“Không sao không sao, chẳng qua mệt quá thôi.” Mộ Thanh Dương xua tay nói: “Dù sao ta cũng là gia chủ một nhà, làm sao lại bị đánh ngã dễ dàng như vậy được.’
“Tuyết Vi đâu? Sao Tuyết Vi không ở bên cạnh ngươi?” Mộ Vũ Mặc hỏi.
“Tuyết Vi bị người ta bắt đi rồi!” Mộ Thanh Dương nhìn sang phía Tô Mộ Vũ: “Kẻ đã bắt cô ấy là thầy thuốc chế tạo dược nhân mà Tô gia chủ từng nhắc tới!”
“Quỷ Y Dạ Nha?” Tô Mộ Vũ cả kinh: “Hắn cũng ở trong Cẩm thành?”
“Xem ra đúng là thú vị.” Tô Xương Hà vuốt ve chén trà trong tay: “Quỷ Y Dạ Nha cũng tới Cẩm thành, rốt cuộc đám người Đường môn đang nghĩ điều gì?’
Tô Mộ Vũ cúi đầ suy tư: “Quỷ Y Dạ Nha, Đường Liên Nguyệt bế quan không ra ngoài, Đường lão thái gia bị thương tĩnh dưỡng, Đường Linh Hoàng mất liên hệ...”
Mộ Vũ Mặc nhíu mày nói: “Dù sao cũng phải nghĩ cách cứu Tuyết Vi ra đã.”
“Dạ Nha kia bắt Tuyết Vi đi chắc chắn là vì kịch độc trên người cô ấy. Với thủ đoạn của hắn, e là Tuyết Vi sẽ phải chịu đủ loại tra tấn...” Tô Mộ Vũ trầm ngâm nói: “Dạ Nha bắt Tuyết Vi đi, hắn sẽ giấu cô ấy ở đâu? Ở nơi an toàn nhất trong Cẩm thành hay là ở trong Đường môn!”
Tô Xương Hà cười nói: “Xem ra chuyện cầu hồn phải gác lại đã, dù sao cũng phải tham gia tang lễ trước!”