Đường Linh Khôi nhìn Đường Thành trước mặt, vuốt ve mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn: “Tô Mộ Vũ xuất hiện, hơn nữa giúp Đường Liên bỏ chạy?”
Đường Thành gật đầu nói: “Đúng vậy, ta nhắc tới chuyện liên minh, nhưng hắn có vẻ không không để ý tới chuyện này.”
Đường Linh Khôi nhẹ nhàng giơ tay, bẻ gãy mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn thành hai nửa: “Bọn chúng định bỏ qua lần đàm phàn này ư?”
“Chắc là không.” Đường Linh La đẩy cửa đi vào: “Đẳng Kim lâu, đại gia trưởng đích thân ra mặt, lần này tới phiên bọn họ mời chúng ta tới dự tiệc.”
“Ngày nào?” Đường Linh Khôi nói.
Đường Linh La nhướn mày: “Ngày đưa tang nhị lão gia.”
“Đúng là biết chọn ngày.” Đường Linh Khôi híp mắt lại: “Thế thì bên phía chúng ta do ai tới dự tiệc?”
“Nếu bọn họ phái đại gia trưởng tới, thế thì đương nhiên là ta.” Một nam tử trẻ tuổi xuất hiện ở cạnh cửa, chính là người phụ trách rót rượu ngày hôm đó, cũng là người trong Đường Môn Ngũ Kiệt có uy danh chỉ dưới Đường Linh Hoàng - Đường Linh Tôn.
Đường Linh Khôi và Đường Linh La lập tức đứng dậy hành lễ.
Đường Linh Tôn chậm rãi đi tới bên cạnh bọn họ, trực tiếp ngồi lên ghế dài, cầm một quả nho trên bàn bỏ vào trong miệng.
“Nhưng ngày hôm đó khá đặc biệt.” Đường Linh La do dự nói.
“Ta mang theo mấy đệ tử Nội phòng là được, cứ nói thân thể ta không được khỏe, không thể tham gia tang lễ.” Đường Linh Tôn cười nói: “Dù sao cũng là bữa tiệc gặp mặt đại gia trưởng, sao lại bỏ qua cho được.”
Đường Linh La trầm giọng nói: “Thế chuyện hôm đó...”
“Chẳng lẽ lại bàn tới tối à? Đương nhiên ta cũng tới tham gia bữa tiệc buổi tối.” Đường Linh Tôn cười nói: “Dù sao đây cũng là chuyện thú vị nhất trong vòng trăm năm qua ở Đường môn chúng ta.”
“Được.” Đường Linh Khôi khẽ gật đầu. “Bất luận đàm phán thành công hay thất bại, chỉ cần qua ngày hôm đó, cho dù Ám Hà có gây chuyện đến đâu đi nữa cũng không thể uy hiếp tới chúng ta.”
Đường Linh La cúi đầu nói: “Thế thì tới dự tiệc.” “Dự tiệc.” Đường Linh Tôn cười nói.
Thiên Khải thành, trước Quân Chính các.
Một ông lão chậm rãi bước vào sân, một thiếu niên hầu hạ bên cạnh, hai người nhìn qua Quân Chính các một cái.
Trước Quân Chính các, một nam tử cường tráng mặc giáp vàng đang canh gác.
Phi Hổ tướng quân, Điển Diệp.
Ông lão lấy từ trong lòng ra một tẩu thuốc, thiếu niên bên cạnh lập tức đốt một que diểm, ông lão vung tẩu thuốc, thuốc lá trên tẩu bị nhen lửa. Ông lão đột nhiên hút một hơi, trầm giọng nói: “Vị này là Điển tướng quân à?”
“Không ngờ lại có thể gặp lão nhân gia ngài tại đây.” Điển Diệp cười nói.
“Đúng vậy, một người không nên xuất hiện ở Thiên Khải thành lại đột nhiên xuất hiện ở Thiên Khải thành, bất cứ ai cũng thấy kỳ quái.” Ông lão như đang cười chế nhạo.
“Ha ha ha ha.” Điển Diệp cất cao giọng cười dài, tiếp đó nghiêng người sang bên, nhường đường vào Quân Chính các: “Đường lão thái gia, mời vào, đại hoàng tử đợi ngài đã lâu.”
“Được.” Ông lão nhanh chóng đi tới, bước vào Quân Chính các. Trong Quân Chính các đèn đuốc sáng choang, chắc phải đốt tới hơn trăm cây nến. Đây vốn là Tàng Thư các ở Thiên Khải, sau này tuy Tàng Thư các chuyển sang Khâm Thiên giám, nhưng nơi này vẫn bảo quản không ít sách quý, vốn không nên đốt nhiều lửa. Nhưng Tiêu Vĩnh là người như vậy, hắn luôn luôn muốn vị trí của mình tràn ngập ánh sáng, khiến người ta có thể nhìn hắn thật rõ ràng.
Dù sao hắn cũng là đại hoàng tử, nhưng trong triều đình, hắn không bao giờ là người đầu tiên được nhìn tới.
“Đường lão thái gia.” Tiêu Vĩnh buông quyển sách cổ trong tay xuống, khẽ nhướn mày.
Đường lão thái gia trực tiếp ngồi xuống trước mặt Tiêu Vĩnh, tuy đối phương là đại hoàng tử còn hắn chỉ là thảo dân, nhưng Đường lão thái gia có vẻ không cảm thấy mình cần phải cung kính với đối phương, lời nói cũng rất tùy tiện: “Bái kiến đại hoàng tử điện hạ.”
“Ha ha ha ha, ta thường nghe Đường lão thái gia là người rất thú vị, hôm nay được thấy, quả là thú vị.” Tiêu Vĩnh ngắm nghía một viên minh châu trong tay mình.
“Đại hoàng tử mời riêng ta từ Đường môn đến đây, chắc không phải vì hai chữ thú vị.” Đường lão thái gia chậm rãi nói.
“Ta, muốn liên minh với Đường môn.” Tiêu Vĩnh cười nói.
Đường lão thái gia gật đầu: “Rất nhiều người muốn liên minh với Đường môn, nhưng Đường môn đã xuất hiện một Huyền Vũ Sứ, hắn là bằng hữu của Lang Gia Vương, còn Lang Gia Vương không dính dáng gì tới chuyện chia bè kéo phái.”
“Lang Gia Vương là chuyện của thế hệ trước.” Tiêu Vĩnh cười nói: “Thế hệ trước cả Đường môn và Lôi gia bảo đều đưa ra lựa chọn chính xác, các ngươi đặt cược vào Lang Gia Vương và phụ hoàng, cuối cùng bọn họ đạt được thắng lợi. Nhưng giờ đã là thời đại mới, các ngươi nên đưa ra lựa chọn mới.”
“Lựa chọn mới.” Đường lão thái gia nhìn thiếu niên bên cạnh một cái.
Tiêu Vĩnh gật đầu: “Làm sao để toàn thắng trước Lôi gia bảo, hay nên nói là khiến Lôi gia bảo biến mất khỏi cõi đời này.’
“Dùng chuyện tiêu diệt Lôi gia bảo để dụ dỗ Đường môn, đúng là lựa chọn không tệ.” Đường lão thái gia cười nói: “Nhưng vì sao ta lại phải chọn đại hoàng tử điện hạ?”
Tiêu Vĩnh nhíu mày: “Có ý gì?”
“Chúng ta và Tuyết Nguyệt thành là đồng minh, liên minh với đại hoàng tử thì vi phạm kế hoạch của Tuyết Nguyệt thành. Ngươi cũng biết đấy, đắc tội với Bách Lý Đông Quân không phải chuyện tốt lành gì.” Đường lão thái gia buông tẩu thuốc xuống.
Tiêu Vĩnh mỉm cười: “Chỉ đơn giản là hai chữ điều kiện.”
Đường lão thái gia đứng dậy nói: “Ngươi không hiểu ý ta rồi, điện hạ. Ý của lão hủ là, không được.”
“Vì sao lại không được?” Tiêu Vĩnh trừng mắt nhìn Đường lão thái gia.
Đường lão thái gia xoay người đi thẳng: “Hôm nay gặp mặt đại hoàng tử, ta rất thất vọng.’
“Thất vọng?” Tiêu Vĩnh siết chặt nắm tay.
“Rất nhiều năm trước Lang Gia Vương tới Đường môn ta nói sẽ mang Đường Liên Nguyệt đi, ta rất vui mừng. Tuy ta không thích Tiêu Nhược Phong, hắn rất ưu tú nhưng nên lấy lại không lấy, cứ thích nhường nhường nhịn nhịn, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng nhường được!” Đường lão thái gia ngẩng đầu lên, như đang chìm vào hồi ức. ”Khi Liên Nguyệt đi theo hắn, ta thật sự cảm thấy bọn họ có thể dương danh thiên hạ, sau này đúng là như vậy. Nhưng trên người đại hoàng tử ngài, ta không nhìn thấy khả năng này.”
“Ha ha ha ha!” Tiêu Vĩnh không giận mà cười: “Đường lão thái gia không chọn ta cũng chẳng sao, vì ta cũng không chọn ngươi! Ngươi đã già quá rồi, một người già cả thì dễ hoa mắt, hoa mắt thì sẽ đưa ra quyết định sai lầm!”
Đường lão thái gia dừng bước: “Ngươi có ý gì?”
“Bây giờ trong Đường môn sắp lật trời rồi.” Tiêu Vĩnh giơ tay: “Còn Đường lão thái gia, ngươi sẽ chết ở đây.” Tiêu Vĩnh vung tay, cánh cửa Quân Chính các đột nhiên đóng lại, hơn trăm ngọn nến cũng lập tức tắt vụt đi.
“Lão thái gia!” Thiếu niên bên cạnh quát khẽ một tiếng, rút thanh đoản kiếm bên hông ra.
“Không sao!” Đường lão thái gia cười nói: “Tắt nến trước mặt ta, không biết là ngu ngốc hay ngu xuẩn đây!”