Bạch Hạc Hoài khoác trên mình bộ y phục mỏng manh, bước ra sân. Bỗng một cơn gió lạnh ùa đến, cô khẽ rùng mình, thốt lên: "Gió lạnh thành Bắc sao năm nay lại đến sớm vậy?"
Lúc này, Tiêu Triều Nhan đẩy cửa bước vào, tay bưng vài món điểm tâm, mỉm cười gọi: "Sư phụ, người dậy rồi."
Bạch Hạc Hoài gật đầu, hỏi: "Tô Mộ Vũ đâu? Sáng sớm đã không thấy đâu rồi."
"Đệ tử không biết." Tiêu Triều Nhan lắc đầu, đáp: "Vẫn chưa có tin tức gì về Đường Linh Hoàng, e là huynh ấy sốt ruột rồi."
"Ừm. Người ta đồn Thiên Khải thành sắp đại loạn, nhưng xem ra đối thủ đã nhận ra sự tồn tại của Ám Hà rồi." Bạch Hạc Hoài lấy từ trong giỏ một chiếc bánh bao chay, cắn một miếng rồi ngồi xuống ghế đá bên cạnh, nói: "Bọn chúng án binh bất động, Tô Mộ Vũ muốn tìm người trong thành chẳng khác nào mò kim đáy biển."
Tiêu Triều Nhan ngáp dài, thở ra một hơi lạnh lẽo: "Ài, còn phải ở lại cái nơi Thiên Khải thành đáng ghét này bao lâu nữa đây. Tiệm thuốc làm ăn ế ẩm, tài nghệ cũng chẳng có chỗ nào để thi triển."
“Chỉ bằng ngươi lúc này mà còn đòi tài nghệ cơ đấy.” Bạch Hạc Hoài cười nói.
“Hì hì.” Tiêu Triều Nhan gãi đầu: “Sư phụ dạy dỗ tốt mà.”
“Thần y, chào buổi sáng!” Một tiếng quát to hùng hồn vang lên từ cửa.
Bạch Hạc Hoài quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức vui vẻ ra mặt: “Ai da, đây chẳng phải Đồ Nhị gia sao, xem ra khí sắc tốt lắm.”
Đồ Nhị gia bước nhanh qua, mặt mày hớn hở, sắc mặt không còn tái nhợt như trước mà hồng hào khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời có thần. Hắn không
khách khí, đặt mông ngồi xuống trước mặt Bạch Hạc Hoài, giơ tay cầm một cái bánh bao lên nhai ngấu nghiến: “Đa tạ phương thuốc của thần y, giờ ta chỉ cảm thấy toàn thân khỏe khoắn, trước kia đi thêm vài bước đã thở hồng hộc. Giờ ta có thể leo mười tầng lầu mà không thở dốc!”
“Tốt, tốt lắm! Để ta bốc thêm cho Nhị gia mấy gói thuốc điều trị, giờ gió thu nổi lên, nội hỏa dễ bốc.” Bạch Hạc Hoài nháy mắt với Tiêu Triều Nhan.
Tiêu Triều Nhan lập tức ngầm hiểu, đi vào hiệu thuốc tùy tiện nhét một ít kim ngân, bản hoa căn, sau đó gói thành ba bao lớn. Đồ Nhị gia ngồi trong sân, thần sắc kích động, liên tục nói: “Đa tạ thần y, đa tạ thần y.”
“Không cần đa lễ, ngươi đến tìm Tô Mộ Vũ à? Hắn sáng nay đã ra ngoài rồi.” Bạch Hạc Hoài lười biếng nói.
“Không phải, thưa thần y!” Đồ Nhị gia đột nhiên hạ giọng: “Giờ có một vụ làm ăn nổi tiếng tìm tới cửa!”
Bạch Hạc Hoài híp mắt: “Ồ? Nổi tiếng cỡ nào?”
“Phó thống lĩnh Kim Ngô Vệ, Lý Tiên tướng quân!” Đồ Nhị gia trầm giọng nói: “Cái tên này, Bạch thần y đã từng nghe qua chưa?”
Bạch Hạc Hoài lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, người này lợi hại lắm sao?”
Lúc này, Tiêu Triều Nhan cầm mấy bọc thuốc đi ra, nói tiếp: “Phó thống lĩnh Kim Ngô Vệ, chức quan này chắc là không nhỏ.”
“Chức quan tuy không lớn, nhưng lại nắm trong tay quyền thế không nhỏ! Con trai của hắn hình như mắc phải bệnh lạ, cầu kiến Thái y vài lần mà đều bó tay, lại đi tìm không ít danh y trong dân gian mà hình như cũng không có kết quả. Sau đó thì tin tức này đến tai ta!" Đồ Nhị gia nhỏ giọng nói: "Bọn họ đều biết ta có rất nhiều bằng hữu trên giang hồ, tam giáo cửu lưu, không gì không quen, bèn hỏi ta có quen biết vị đại phu nào giỏi trị bệnh lạ hay không. Không phải trùng hợp sao!"
"Bệnh lạ?" Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: "Là bệnh lạ gì?"
Đồ Nhị gia lắc đầu: "Chuyện này thì hắn không muốn nói rõ, ngươi cũng biết đấy, những người làm quan đều cẩn thận quá mức! Sợ bản thân có sơ hở gì bị người khác nắm thóp. Nhưng nếu có thể chữa khỏi bệnh này, ta đảm bảo, Hạc Vũ dược phủ của các ngươi có thể nhất chiến thành danh ở Thiên Khải thành!" Đúng vậy, dù sao cũng là bệnh mà ngay cả Thái y cũng bó tay. Sư phụ, chúng ta mau lên đường thôi!" Tiêu Triều Nhan có vẻ nôn nóng muốn thử.
Bạch Hạc Hoài trầm ngâm một lát, nuốt xuống miếng bánh bao cuối cùng, chậm rãi nói: "Triều Nhan, ngươi ở lại trông nhà, nếu Tô Mộ Vũ trở về thì nói ta đến chỗ... chỗ nào nhỉ?"
Đồ Nhị gia vội vàng tiếp lời: "Phó Thống lĩnh Kim Ngô Vệ, chỗ của Lý Tiên tướng quân!"
"Đúng rồi, nói ta đến đó." Bạch Hạc Hoài phất tay: "Lấy hòm thuốc của ta
ra."
"Vâng ạ." Tiêu Triều Nhan có phần thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy
vào trong phòng lấy hòm thuốc.
Đồ Nhị gia cười híp mắt: "Lý Tiên tướng quân giàu có, đến lúc đó thần y cứ việc ra giá cao!"
"Ồ? Nhưng ta nghe nói Kim Ngô Vệ ở đế đô đều là kẻ ỷ thế hiếp người, đến lúc đó sẽ không phải chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi một đồng cũng không trả chứ?" Bạch Hạc Hoài thản nhiên nói.
Đồ Nhị gia cười lạnh một tiếng, lấy từ trong lòng ra một con dao găm: "Thiên Kim đài Đồ Nhị gia ta đây cũng không phải hạng dễ bị bắt nạt. Thần y cứ yên tâm, đã là ta dẫn ngươi vào, vậy thì thứ nên thuộc về ngươi, bọn họ mà thiếu một phần, ta sẽ đòi lại cho ngươi."
"Đồ Nhị gia quả là người bạn đáng kết giao." Bạch Hạc Hoài vỗ vỗ ba bọc dược liệu mà Tiêu Triều Nhan mang tới: "Mười lượng bạc, coi như giá bằng hữu."
“Hai mươi lượng đây.” Đồ Nhị gia đặt nén bạc xuống, dặn dò: “Gọi ta là Đồ Vãn là được. Nhưng giờ chưa cần đi vội, lúc hoàng hôn ta sẽ đến đón thần y.”
Trong phủ phó thống lĩnh, Bạch Hạc Hoài tay xách hòm thuốc, mắt tò mò đánh giá khắp nơi, miệng vừa nhìn vừa hỏi: “Quan viên ở Thiên Khải thành đều giàu có thế này sao? Ngươi nói xem nhà của ngươi trong thành so với nơi này thì như thế nào?”
Đồ Nhị gia đáp gọn lỏn, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Đương nhiên là nhà ta lớn hơn rồi!”
“Ồ? Nghe vậy chắc hắn ta vẫn chưa đủ giàu có nhỉ?” Bạch Hạc Hoài cười lớn.
Đồ Nhị gia bèn hạ giọng, ghé sát tai Bạch Hạc Hoài, giải thích: “Phủ thống lĩnh chỉ lớn đến thế, nên đương nhiên phủ phó thống lĩnh phải nhỏ hơn một chút. Đều là quy tắc nơi quan trường cả thôi.”
Hai người đang nói chuyện thì thấy một nam tử trung niên mặc giáp nhẹ, dáng người cao lớn ngồi trước cửa phòng. Thấy họ, người nọ bèn đứng dậy.
Tên quản gia dẫn đường cho Bạch Hạc Hoài và Đồ Nhị gia vội vàng giới thiệu: “Lão gia, vị này là Đồ Nhị gia đến từ Thiên Kim đài, còn đây là vị thần y mà ông ấy mời đến.”
Người đàn ông này chính là Lý Tiên tướng quân. Hắn ta mặt không biểu cảm, khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Đồ Nhị gia: “Chúng ta từng gặp mặt.”
Đồ Nhị gia vội vàng khom người hành lễ: Vâng, may mắn thay, tại hạ đã từng cùng đại ca đến bái kiến Lý Tiên tướng quân.
Lý Tiên tướng quân lại nhìn sang Bạch Hạc Hoài, dường như có phần kinh ngạc: “Thần y trẻ tuổi như vậy sao?”
Bạch Hạc Hoài mỉm cười, gật đầu đáp: “Đúng vậy, tại hạ chính là một vị thần y trẻ tuổi.”
Đồ Nhị gia lập tức nói: "Tuy Bạch thần y còn trẻ tuổi nhưng xuất thân từ
——"
"Ấy!" Bạch Hạc Hoài vội ngắt lời: "Dùng y thuật mà nói chuyện." Đồ Nhị gia cung kính lui sang một bên: "Vâng xin theo thần y."
"Tướng quân, trị bệnh cứu người là chuyện cấp bách, xin đừng chặn đường ở đây nữa." Bạch Hạc Hoài cười nói: "Để ta vào chẩn trị."
Lý Tiên tướng quân nhíu mày: "Ồ? Sao ngươi biết bệnh nhân đang ở trong phòng phía sau ta?"
Bạch Hạc Hoài gõ gõ tai: "Ta nghe thấy hơi thở của người bên trong, chín lần ngắn một lần dài, một lần dài lại kèm một ngụm máu."
"Có ý gì?" Đồ Nhị gia không hiểu. "Sắp chết rồi."
Bạch Hạc Hoài vừa lắc lắc tay, Lý Tiên tướng quân lập tức nghiêng người nhường đường: "Mời thần y vào."
Bạch Hạc Hoài khẽ cúi đầu với Lý Tiên tướng quân, sau đó đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào cô đã nhíu mày, Đồ Nhị gia đi bên cạnh cũng biến sắc: "Mùi gì vậy?" Bạch Hạc Hoài bỗng quay phắt lại, nhìn vào trong nhà, chỉ thấy nơi đó có một cái lồng sắt khổng lồ, bao quanh cả giường bệnh. Một bóng người gầy gò nằm trên giường, toàn thân được một chiếc chăn bao phủ, không nhìn rõ tình hình cụ thể. Đồ Nhị gia cẩn thận tiến lên vài bước, trầm giọng nói: "Lý tiểu tướng quân, chúng ta tới chữa bệnh cho ngươi đây."
Bạch Hạc Hoài đặt hòm thuốc xuống, trong tay đã cầm ba cây ngân châm.
Thân thể nằm trên giường bệnh tựa hồ có hơi xê dịch, nhưng không còn phản ứng nào khác.
Đồ Nhị gia tiếp tục đi về phía trước, thấp giọng thăm dò: "Lý tiểu tướng quân, nên rời giường rồi."
Đột nhiên một cơn gió lướt qua, bóng người trên giường bệnh bỗng chốc nhảy lên, lao thẳng về phía trước. Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, hắn đập vào lan can sắt, phát ra tiếng vang lớn. Đồ Nhị gia giật mình, lùi lại hai bước, sau đó tập trung nhìn. Lại thấy Lý tiểu tướng quân dường như không cảm thấy đau đớn, gương mặt không đổi sắc đứng trước mặt bọn họ, chỉ có đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, không chút xao động.
"Tiểu tướng quân." Đồ Nhị gia hạ giọng gọi.
Lý tiểu tướng quân không có bất kỳ phản ứng nào, cứ đứng im như vậy. Đồ Nhị gia kinh hãi: "Đây là chứng ly hồn!"
Bạch Hạc Hoài cười lạnh: "Nếu thật là ly hồn thì tốt rồi." Dứt lời, cô ném ra ba mũi kim bạc, trên kim nối liền ba sợi tơ đỏ, bay ra quấn quanh cổ tay Lý tiểu tướng quân. Bạch Hạc Hoài nhắm mắt, ngón tay khẽ gẩy sợi dây đỏ.
Đồ Nhị gia căng thẳng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Vẫn còn sống." Bạch Hạc Hoài thu dây đỏ lại, trầm giọng nói.
Đồ Nhị gia ngẩn người: "Thần y, ngươi đừng nói những lời cao thâm khó lường như vậy. Người này vẫn đang đứng đây, đương nhiên là còn sống rồi."
"Có hơi phiền phức rồi đây." Bạch Hạc Hoài lại ném ra một mũi kim bạc, mũi kim trực tiếp cắm vào giữa mi tâm Lý tiểu tướng quân, cuối cùng bị cô rút mạnh về. Trên kim bạc, một giọt máu đen hiện ra trước mắt. Bạch Hạc Hoài lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ, ném thẳng mũi kim bạc vào trong.
Đồ Nhị gia khó hiểu: "Thần y làm gì vậy?"
"Tất nhiên là lấy về luyện dược, bệnh này ta không kê đơn được, phải về suy nghĩ kỹ càng đã." Bạch Hạc Hoài lại nhìn chằm chằm tiểu tướng quân hồi lâu, cuối cùng nói: "Chúng ta đi thôi."
Trong lòng Đồ Nhị gia có phần khó hiểu, nhanh như vậy đã đi rồi, hơn nữa còn chưa chữa khỏi, cảm giác có phần mất mặt, nhưng nếu thần y đã lên tiếng, hắn cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể đi theo Bạch Hạc Hoài chuẩn bị ra ngoài. Nhưng lúc này, Lý tiểu tướng quân trong lồng sắt kia bỗng nhiên hai tay nắm chặt song sắt, sau đó gào thét với hai người, dường như muốn giãy thoát khỏi lồng sắt, từ bên trong lao ra.
Đồ Nhị gia cả kinh: "Thần y cẩn thận!" Đồ Nhị gia thấy cột sắt kia thật sự bị Lý tiểu tướng quân dùng tay bẻ gãy một cái, không khỏi căng thẳng, lập tức chắn trước mặt Bạch Hạc Hoài.
"Thật phiền phức." Bạch Hạc Hoài nhẹ nhàng vung ống tay áo, hơn mười cây ngân châm lơ lửng trước mặt cô, sau đó cô phất tay một cái, mười mấy cây ngân châm đều bay về phía Lý tiểu tướng quân. Ngân châm rơi vào các huyệt vị trên người Lý tiểu tướng quân, hắn lập tức yên tĩnh trở lại, sau đó lui về phía sau vài bước, ngửa đầu ngã xuống đất.
Lúc này Lý Tiên tướng quân đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, khẽ nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không sao, hắn chỉ là ngủ thiếp đi thôi. Đồ Nhị gia, chúng ta đi." Bạch Hạc Hoài xách hòm thuốc lên định rời đi.
"Chậm đã!" Lý Tiên tướng quân rút trường đao bên hông ra: "Bệnh của con ta thế nào rồi?"
"Bệnh của hắn chỉ nhất thời nửa khắc không trị được, nếu đơn giản như vậy chẳng phải những đại phu ngươi mời đến đã chữa khỏi từ lâu rồi sao?" Bạch Hạc Hoài hỏi ngược lại.
Lý Tiên tướng quân nhìn con trai ngã trên đất, trầm giọng nói: "Nhưng các đại phu khác xem xong, cũng không thấy xuất hiện tình huống kỳ lạ như vậy."
"Là vì y thuật của bọn chúng không tinh, ta đây ít nhất có thể khiến con trai ngươi ngủ một giấc yên ổn, bằng không trạng thái vừa rồi mà kéo dài mười ngày nửa tháng, cho dù nó không chết cũng hóa thành sống thực vật." Bạch Hạc Hoài nhún vai.
Đồ Nhị gia thấy tình hình có phần xấu hổ, vội vàng hòa giải: "Lý Tiên tướng quân cứ yên tâm, thần y đã có đối sách, phải về luyện chế xong đan dược, bệnh lạ trên người tiểu tướng quân ắt sẽ khỏi hẳn."
Lý Tiên tướng quân hừ lạnh một tiếng: "Thuốc đến bệnh trừ sao?"
Trong Phi Hổ tướng quân phủ, Điển Diệp ném mạnh chén trà trong tay xuống đất, phẫn nộ quát: "Chuyện gì thế! " Thân thể Ảnh vệ bên dưới run lên bần bật, cúi đầu đáp: "Thuộc hạ không biết, vị phó thống lĩnh kia phái người tìm kiếm y quán khắp nơi, vậy mà lại tìm được trong dược phủ của Ám Hà! Khi chúng ta nhận được tin, vị thầy thuốc kia đã vào phủ rồi."
"Không thể để ả ta rời khỏi!" Điển Diệp trầm giọng.
Tên Ảnh vệ kia vội đáp: "Thuộc hạ nhận lệnh!" Nói xong đang muốn rời đi, bỗng một bóng người xuất hiện, chắn ngang cửa.
Người nọ chậm rãi nói: "Người của các ngươi, có thể bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ này sao?"
Điển Diệp ngẩn người: "Tiên sinh muốn ra tay?"
"Chỉ mong mấy vị kia của Ám Hà đừng khiến người khác thất vọng." Người tới cười lạnh.
Điển Diệp chắp tay nói: "Vậy đa tạ tiên sinh."
Trong phủ thống lĩnh, Lý Tiên tướng quân vung tay, mười mấy tên Kim Ngô Vệ liền ùa vào, bao vây Đồ Nhị gia và Bạch Hạc Hoài. Lý Tiên tướng quân thản nhiên hỏi: “Thần y có thể tìm được phương thuốc chữa trị?”
Bạch Hạc Hoài ngạo nghễ đáp: "Đương nhiên, chỉ cần vài ngày là đủ."
“Vậy xin mời thần y ở lại phủ mấy ngày, đợi bệnh tình của con trai ta chuyển biến tốt, ta sẽ phái người hộ tống thần y trở về.”
Lý Tiên tướng quân chậm rãi nói, trong giọng nói ẩn chứa thái độ uy nghiêm không cho phép cự tuyệt.
“Nếu ta không đồng ý, xem ra ngươi định cưỡng ép giữ lại?” Bạch Hạc Hoài lạnh lùng nói.
Đồ Nhị gia lên tiếng: “Lý Tiên tướng quân, e là không ổn lắm?”
“Chuyện của đại ca ngươi, ta sẽ tự mình giải thích.” Lý Tiên tướng quân liếc nhìn Đồ Nhị gia.
Đồ Nhị gia ngạc nhiên: “Ta dẫn thần y tới đây, ngươi giải thích gì với đại ca ta? Ta hiểu rồi, ý của tướng quân là ta không có tư cách đàm phán với ngươi?”
Lý Tiên tướng quân tra trường đao vào vỏ, xoay người nói: “Nếu các ngươi còn nhiều lời, thái độ của ta sẽ không còn cung kính như lúc này nữa.”
Đồ Nhị gia hừ lạnh một tiếng, rút một con dao găm trên bắp chân ra: "Tướng quân, thần y là ta mang tới, giờ thần y muốn đi, ta phải dẫn cô đi. Thần y muốn ở lại phủ, chỉ có một khả năng."
"Khả năng gì?" Lý Tiên tướng quân hỏi. "Các ngươi giết ta!" Đồ Nhị gia quát khẽ.
Lý Tiên tướng quân giận dữ nói: "Ngươi nghĩ ta không dám sao!"
"Không cần xem ta là Nhị gia của Thiên Kim đài, ta chỉ là Đồ Vãn, ngươi muốn giết ta, cứ việc ra tay." Đồ Nhị gia siết chặt con dao găm trong tay: "Chỉ cần các ngươi chịu được cái giá đó!"
"Được, vậy thì như ngươi mong muốn..." Lý Tiên tướng quân giơ tay phải
lên.
"Chờ đã!" Bạch Hạc Hoài không kiên nhẫn ngắt lời: "Ta đi hay ở, thật sự do
các ngươi định đoạt sao?"
"Thần y nghĩ sao?" Lý Tiên tướng quân thản nhiên nói, "Đến đây!"
Bạch Hạc Hoài nắm lấy vai Nhị gia, kéo hắn về phía sau, sau đó quát lớn: "Đến đây, các ngươi cùng xông lên đi, xem ai có thể giữ chúng ta lại! Giết!"
Lý Tiên tướng quân vung tay phải xuống.
Một đám Kim Ngô Vệ lập tức cầm đao xông lên, Bạch Hạc Hoài lạnh lùng nhìn bọn chúng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Khi bọn chúng tiến vào trong vòng ba bước chân của hai người Bạch Hạc Hoài, một luồng kiếm khí bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh bật tất cả bọn chúng ra ngoài.
"Kẻ nào!" Lý Tiên tướng quân tức giận gầm lên.
Không một ai đáp lời, chỉ có một luồng kiếm khí tương tự đánh tới. Hắn vung đao đỡ, chỉ nghe một tiếng giòn tan, trường đao vỡ làm ba đoạn. Hắn lùi liền mười bước, trực tiếp lui vào trong sân.
Một thân hình áo đen hạ xuống trước mặt Bạch Hạc Hoài, giọng điệu hòa hoãn: "Thần y, ngươi biết ta đã đến ư?"
Bạch Hạc Hoài le lưỡi: "Không biết, ta đoán thôi."
"Ài." Tô Mộ Vũ thở dài, điểm nhẹ chân một cái, đáp xuống trong sân, đứng trước mặt Lý Tiên tướng quân.
"Ngươi là người phương nào?" Lý Tiên tướng quân hỏi.
"Thầy thuốc trị bệnh cứu người, thế nhân đều phải kính trọng, còn ngươi lại muốn giam cầm thầy thuốc, trên đời này nào có đạo lý như vậy?" Tô Mộ Vũ rút trường kiếm bên hông, chỉ thẳng vào Lý Tiên tướng quân. Hôm nay ra ngoài, hắn không mang theo dù giấy mà mang theo Hạc Vũ kiếm.
Lý Tiên tướng quân trầm giọng: "Ngươi muốn giết ta?"
"Ta muốn giết ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Nhưng đạo lý trên đời này, không phải dựa vào sức mạnh để phân định. Ngươi đứng ở trên cao, nên biết quý trọng quyền thế và địa vị của mình." Tô Mộ Vũ quay sang nói với Bạch Hạc Hoài và Đồ Nhị gia: "Chúng ta đi."
"Đi thôi!" Bạch Hạc Hoài tung tăng chạy vào sân. Đồ Nhị gia cất dao găm, áy náy nhìn Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Lý Tiên tướng quân: "Đúng rồi, nếu sau này ngươi dám gây phiền phức cho Nhị gia, chiêu kiếm vừa rồi ta chưa đâm, ta sẽ quay lại đây, trả lại cho ngươi."
Lý Tiên tướng quân tức giận rút đao của một tên Kim Ngô Vệ bên cạnh: "Cuồng đồ phương nào, dám coi thường Kim Ngô Vệ của Thiên Khải thành ta? Ngươi chỉ là một kiếm khách, có thể giết một người, giết mười người, nhưng nếu Kim Ngô Vệ ta ra tay là cả ngàn người, ngươi có sống nổi không?"
"Ta có sống được hay không, ta không biết, nhưng ngươi chắc chắn phải chết." Tô Mộ Vũ điểm nhẹ chân một cái, cùng Bạch Hạc Hoài và Đồ Nhị gia bay ra khỏi sân.
Ba người đáp xuống đường lớn. Lúc này trời đã tối, trên trời không trăng, chỉ có muôn ngàn vì sao. Đồ Nhị gia cúi người với Tô Mộ Vũ: "Thật xin lỗi, vốn tưởng đây là cơ hội để cho Dược trang của Hạc Vũ vang danh Thiên Khải thành, không ngờ vị phó thống lĩnh Kim Ngô Vệ này lại bất chấp lý lẽ như vậy!"
"Không sao, Đồ Nhị gia cũng là có lòng tốt." Tô Mộ Vũ vỗ vai Đồ Nhị gia: "Ta và thần y về trước, nếu tên phó thống lĩnh kia còn đến gây phiền phức, cứ đến dược phủ tìm chúng ta."
Bạch Hạc Hoài gật đầu: "Đừng sợ, có chúng ta bảo vệ ngươi."
"Còn bệnh tình của con trai hắn, thần y cứ mặc kệ đi." Đồ Nhị gia tức giận phẩy tay: "Cứ để cho chúng tự sinh tự diệt!"
Nghe cô nói vậy, thần sắc Bạch Hạc Hoài có phần thay đổi, cô nhìn Tô Mộ Vũ, sau đó đáp lời như có như không: "Tạm thời phải để bọn chúng chịu chút đau khổ."
"Vậy hôm nay ta xin cáo từ! Tô công tử, có thời gian rảnh lại cùng nhau nghe khúc nhạc hay!" Đồ Nhị gia chắp tay, xoay người rời đi.
Thấy Đồ Nhị gia đã đi xa, Bạch Hạc Hoài mới hạ giọng nói với Tô Mộ Vũ: "Đứa con trai của vị phó thống lĩnh kia có vẻ không ổn."
"Sao vậy?" Tô Mộ Vũ nghi hoặc hỏi.
"Là chất độc dược nhân!" Bạch Hạc Hoài lấy bình sứ trong tay ra, "Không giống lần trước chúng ta gặp trong Nam An thành, người này còn sống! Ta có dự cảm chẳng lành, e là Dạ Nha đang âm thầm gieo rắc chất độc dược nhân vào khắp Thiên Khải thành. Nếu nơi này đã có con trai của một vị phó thống lĩnh trúng độc, vậy chẳng phải nơi khác cũng có người trúng độc hay sao?"
"Hắn muốn tạo ra cả một đội quân à?" Tô Mộ Vũ lẩm bẩm, "Chẳng trách thời gian dài như vậy mà chúng không có động tĩnh gì."
"Trở về dược phủ trước đã, ta đã lấy một giọt máu giữa mi tâm của hắn, xem xem có thể điều chế ra thuốc giải trước được không." Bạch Hạc Hoài đưa bình sứ cho Tô Mộ Vũ xem.
"Được." Tô Mộ Vũ gật đầu, hai người liền cùng nhau hướng về phía dược phủ.