“Nhiệm vụ này, ta không thể nhận.” Tô Mộ Vũ nhìn cuộn sách màu đỏ trên tay, đặt nó y nguyên dưới đất, chậm rãi nói. Trước mặt hắn là ba chiếc ghế rất cao, trên đó là tam quan của Đề Hồn Điện.
Thủy Quan ngồi bên trái mở miệng, giọng nói mang ý cười khiến khiến người ta sợ hãi: “Hả? Nhiều năm rồi ta chưa từng thấy có ai dám trực tiếp cự tuyệt nhiệm vụ mà Đề Hồn Điện giao phó.”
Thiên Quan trầm giọng nói: “Nói lý do của ngươi đi.”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Không có lý do gì, không muốn nhận.”
Địa Quan phẫn nộ quát: “Làm gì có chuyện để ngươi quyết định?”
Thủy Quan cười ha hả: “Thái thú Lạc Nam Trương Thái Thành, nghe đồn là vị thanh quan yêu dân như con, phía nam ngập lụt, tất cả các châu phủ đều tham ô lương thực cứu tế, chỉ có hắn mở kho cứu trợ thiên tai, còn lấy cả khoản tiết kiệm nhiều năm của mình ra. Không chỉ có thế, hắn còn dâng sớ lên Thiên Khải, ép Thiên Khải thành phái quan giám sát tới, mới giúp đông đảo bách tính sống sót. Đây là người tốt cho nên ngươi không muốn giết.”
Địa Quan gầm lên một tiếng: “Làm càn! Đề Hồn Điện đã gửi thư tới, cho dù là hoàng đế thì ngươi cũng phải giết! Người tốt người xấu cái quái gì, ngươi là sát thủ, không phải thánh nhân!”
Tô Mộ Vũ vẫn lắc đầu: “Ta không nhận.” Nói xong hắn quay người đi ra ngoài Đề Hồn Điện.
Tam quan thấy hắn đi thẳng ra ngoài Đề Hồn Điện, Địa Quan đã tức giận tới mức không nhịn nổi: “Đưa tin cho Tô Tẫn Hôi, coi kẻ này là phản đồ, trực tiếp giết chết!”
Thủy Quan vẫn mỉm cười như trước: “Người này tên Tô Mộ Vũ, là người mạnh nhất trong số kẻ vô danh thế hệ này, hay nên nói là mạnh nhất trong số kẻ vô danh từ trước tới nay. Chính vì hắn, đại gia trưởng còn sửa lại quy củ, người có thể khiến đại gia trưởng sửa quy củ...”
Thiên Quan trầm giọng nói: “Thế cũng không thể khiến Đề Hồn Điện thay đổi quy củ được.”
Địa Quan cả giận nói: “Giết giết, Tô Tẫn Hôi không chịu giết thì ta tới giết!”
Thủy Quan xua tay nói: “Đừng vội đừng vội, chẳng phải còn có vị bằng hữu khác tới à?”
Tô Xương Hà chậm rãi đi từ bên ngoài Đề Hồn Điện vào, tay vẫn mân mê một con dao găm, đây là thói quen của y từ khi luyện tập Thốn Chi Kiếm, dùng thói quen thay thế luyện tập, cứ thế con dao này cũng trở thành một phần thân thể của hắn. Tô Xương Hà đi tới trước mặt tam quan, thu hồi dao găm, vuốt ve chòm ria của mình, bên mép vẫn là nụ cười mang vẻ đùa bỡn: “Tham kiến tam quan.”
Thủy Quan gật đầu: “Tô Xương Hà, danh hiệu Tống Táng Sư, tân tú vừa quật khởi của Tô gia, không thua gì Tô Mộ Vũ.”
“Không thua gì Tô Mộ Vũ là vẫn còn kém Tô Mộ Vũ.” Tô Xương Hà cười nói.
Thiên Quan trầm giọng nói: “Ngươi tới đây có chuyện gì?”
“Tô Mộ Vũ là hảo huynh đệ của ngươi, hắn muốn đưa cho Đề Hồn Điện một quy củ về nhiệm vụ mà hắn nhận.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
Cái ghế dưới mông Địa Quan khẽ rung chuyển, trong Đề Hồn Điện u ám như có thứ gì đó kỳ quái đang cử động, hắn đứng dậy: “Xem ra, Đề Hồn Điện cần thành lập quy củ mới.”
“Đừng vội.” Thủy Quan giơ tay ra cản hắn: “Cứ nghe hắn nói là quy củ gì đã.”
Tô Xương Hà khoanh tay trước ngực, giọng nói đầy kiêu ngạo: “Huynh đệ của ta nói, hắn có ba chuyện không nhận. Tàn sát cả nhà không nhận, không biết nguyên nhân không nhận, không muốn nhận không nhận!”
Lần này ngay cả Thủy Quan cũng thấy cứng họng: “Chẳng lẽ Tô Mộ Vũ thật sự cho rằng Ám Hà chúng ta thiếu một sát thủ như hắn hay sao?”
Tô Xương Hà vươn một ngón tay chỉ vào bản thân: “Tô Xương Hà ta tới đây cũng muốn lập một quy củ.”
Thiên Quan cười lạnh nói: “Hai thằng nhãi mới vào đời các ngươi đừng tưởng một năm qua gây dựng được chút danh tiếng thì Ám Hà là của các ngươi. Lập quy củ với chúng ta, đại gia trưởng còn chẳng có tư cách đó.”
Thủy Quan có vẻ là người tính cách tốt nhất, lúc này rồi vẫn không tức giận: “Ta lại muốn nghe thử, ngươi muốn lập quy củ ra sao?”
Tô Xương Hà cất cao giọng nói: “Quy củ của ta là, tất cả những gì mà Tô Mộ Vũ không muốn nhận, ta nhận hết! Đây là quy củ của ta!”
Tam quan nhìn nhau, Đề Hồn Điện lập tức yên tĩnh. Tô Xương Hà thấy một lúc lâu sau tam quan vẫn không đáp lời bèn nhướn mày: “Không được à?”
Thủy Quan cười nói: “Nghe nói Tô Mộ Vũ kiên quyết cứu ngươi ra khỏi Quỷ Khốc Uyên, ngươi làm vậy là báo đáp hắn à?”
Địa Quan nổi giận đùng đùng: “Như vậy không hợp quy củ!” Thiên Quan vẫn giữ im lặng.
“Đối với Đề Hồn Điện mà nói, không có bất cứ tổn thất gì. Võ công của ta không kém gì Tô Mộ Vũ, nhiệm vụ mà hắn làm được thì ta cũng làm được.” Tô Xương Hà nheo mắt lại.
“Được.” Thiên Quan gật đầu.
“Ngươi có chắc không?” Địa Quan quay đầu sang hỏi.
Thủy Quan cười: “Ta lại thấy có thể chấp nhận được, coi hai người bọn họ là một người, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.”
Tô Xương Hà giơ bàn tay: “Thế thì giao kèo nhé?”
Thiên Quan im lặng một lát rồi chậm rãi nói: “Nếu ngươi không làm được, vậy thì thứ chờ đợi hai người các ngươi sẽ là hình phạt tàn khốc nhất Ám Hà!”
“Không cần nghe họ nói.” Thủy Quan từ trên ghế nhảy xuống, đập tay với Tô Xương Hà: “Ta tin ngươi.”
“Thế thì đa tạ.” Tô Xương Hà quay người rời khỏi.
Địa Quan vẫn không nén nổi cơn tức giận trong lòng: “Một khi phá hỏng quy củ là không thể khống chế được nữa. Chính là vì đại gia trưởng đã phá hoại quy củ vì tên Tô Mộ Vũ kia nên hắn mới cảm thấy chúng ta cũng có thể bỏ qua
quy củ vì hắn. Các ngươi làm vậy, nếu sau này mỗi người cũng đưa ra cái ba không nhận của mình, thế thì làm thế nào?”
Thủy Quan đi về ghế ngồi, vỗ vai Địa Quan: “Tin ta đi, trong Ám Hà, Tô Mộ Vũ là người rất đặc biệt, không có ai giống như hắn đâu.”
Thiên Quan trầm giọng nói: “Ta đồng ý với thỉnh cầu của hắn là vì vị kia truyền tin cho ta, bảo ta để ý riêng tới hai người Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà.”
Địa Quan ngạc nhiên: “Hai người trẻ tuổi võ công không tệ mà thôi, có đáng để vị kia chú ý không?”
Thiên Quan sắc mặt xanh mét, lắc đầu nói: “Ta cũng không hiểu nổi, nhưng trong thư nói, hắn rất mong chờ Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà sẽ mang tới một Ám Hà mới.”
Khóe miệng Thủy Quan nở một nụ cười quỷ dị: “Một thời đại thuộc về kẻ vô danh?”
Tô Xương Hà đi ra khỏi Đề Hồn Điện, Tô Mộ Vũ cõng dù đứng đó chờ hắn: “Ngươi vào đó làm gì?”
Tô Xương Hà giơ tay đập nhẹ lên tay Tô Mộ Vũ: “Đương nhiên là đàm phán giúp ngươi rồi, ngươi nói năng quá ngu ngốc. Đề Hồn Điện không phải đại gia trưởng, bọn họ chỉ nhận quy củ, không nhận kiếm của ngươi.”
Tô Mộ Vũ khẽ cau mày: “Thế bọn họ có đồng ý không?”
Tô Xương Hà duỗi người: “Đương nhiên rồi, ta ăn nói tốt mà.” Tô Mộ Vũ truy hỏi: “Ngươi đáp ứng điều kiện gì của họ?”
Tô Xương Hà nhún vai, đi về phía trước; “Không có điều kiện gì, chỉ là phân tích lợi và hại với bọn họ. Đề Hồn Điện cũng biết tính toán, giết ngươi chẳng có lợi gì cho họ.”
“Đa tạ!” Tô Mộ Vũ đi theo.