“Mộ Vũ quả thật không biết kế hoạch của ta, đến giờ hắn vẫn một lòng muốn chọn Lang Gia Vương.” Tô Xương Hà uống cạn một chén rượu, nói tiếp: “Nhưng ta không đồng ý. Lang Gia Vương tuy có thể cho Mộ Vũ những gì hắn cần, nhưng lại không thể cho ta. Bởi vì ta muốn trở thành người đứng đầu giang hồ.”
Tiêu Vĩnh cười nhạt: “Ngay từ lần đầu gặp mặt Đại gia trường, ta đã biết ngài là người có dã tâm.” Theo nụ cười của Tiêu Vĩnh, khí chất trên người hắn liền biến đổi, từ dáng vẻ hung ác lỗ mãng ban nãy trở nên khí độ ung dun, dường như lúc đối mặt với Tô Xương Hà, hắn chẳng qua chỉ giả vờ yếu thế. Nói xong câu đó, hắn khẽ giơ tay.
Hạo Nguyệt Quân hầu hạ bên cạnh lập tức hiểu ý, bước lên đặt một chiếc hộp bạc lên bàn.
“Đây là vật gì?” Tô Xương Hà nhíu mày.
“Đây là Chân Ngôn xà.” Tiêu Vĩnh chậm rãi nói: “Là lễ vật người ta từ Nam Quyết mang đến tặng ta. Nó mang kỳ độc, thấy máu là chết, nhưng tính tình ôn hòa, ngày thường khi chạm vào nó sẽ không có bất kỳ dị động nào. Nhưng nếu lúc chạm vào nó mà ngươi nói dối, dù chỉ là một chút biến hóa nhỏ thôi, nó cũng có thể cảm nhận được, lập tức quay đầu cắn ngươi một cái. Đại gia trường có dám thử không?” Tiêu Vĩnh vừa nói vừa mở hộp, một con rắn nhỏ màu bạc thò đầu ra, chậm rãi thè lưỡi về phía Tô Xương Hà.
“Ồ, thứ thú vị.” Tô Xương Hà đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu con rắn nhỏ.
Tiêu Vĩnh trầm giọng hỏi: “Vì sao lựa chọn của ngươi và Tô gia chủ lại bất đồng? Tại sao không chọn Lang Gia Vương?”
Tô Xương Hà nheo mắt: "Cũng tựa như Đại hoàng tử, nếu đã đứng trên cao thì bước tiếp theo chỉ có thể đứng trên đỉnh. Dù Lang Gia Vương có giúp chúng ta thế nào, ngôi vị đứng đầu giang hồ vẫn là của Tuyết Nguyệt thành. Nhưng nếu Đại hoàng tử lật đổ được Lang Gia Vương, Ám Hà của ta sẽ trở thành Hoàng đế trong giang hồ."
"Thật dám nói, Hoàng đế giang hồ, đúng là dã tâm khổng lồ." Tiêu Vĩnh u ám nói: "Vậy nếu Tô Mộ Vũ cản trở kế hoạch của chúng ta, ngươi có giết hắn không?"
Tô Xương Hà nhướn mày: "Giết Tô Mộ Vũ?"
Con rắn bạc đột nhiên uốn éo thân mình, sau đó ra sức vươn về phía trước, há miệng cắn vào cổ tay Tô Xương Hà. Hắn cười lạnh một tiếng, một tay nắm lấy cổ con rắn bạc, sau đó nhẹ nhàng siết chặt, trực tiếp bóp nát thân thể con rắn rồi khinh thường ném xuống đất.
Tô Xương Ly đứng phía sau lên tiếng: "Đừng hỏi những câu hỏi quá đáng như vậy."
Hạo Nguyệt Quân lộ vẻ đau lòng, chỉ vào thi thể con rắn nhỏ trên mặt đất: "Nó... rất đáng tiền đấy."
Tiêu Vĩnh tùy ý phất tay: "Bất kể Đại gia trường muốn giết ai hay không muốn giết ai, nếu chúng ta đã có chung kẻ địch thì vậy là đủ rồi. Tiếp theo, ta sẽ trình bày kế hoạch cuối cùng của chúng ta với Đại gia trường."
"Hy vọng kế hoạch của các ngươi sẽ không khiến ta thất vọng." Tô Xương Hà mỉm cười, tự rót cho mình một chén rượu: "Nhẫn nại của ta cũng có hạn."
"Hình như đêm nay Đại gia trường uống hơi nhiều?" Tiêu Vĩnh nheo mắt
lại.
Tô Xương Hà nốc cạn chén rượu: "Bởi vì đêm nay ta ngàn chén không say."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong phủ Phó Thống lĩnh Kim Ngô vệ, Đường Liên Nguyệt tay cầm lệnh
bài, dưới ánh mắt của đám người Kim Ngô vệ bước từng bước một đi vào trong. "Thiên Khải Huyền Vũ sứ Đường Liên Nguyệt, các ngươi muốn cản ta?"
Đám Kim Ngô vệ do dự, tay ấn trường đao bên hông, lùi lại từng bước, không dám rút đao cũng không dám nhường đường. Bọn chúng nhìn về phía
Phó Thống lĩnh Lý Tiên đang đứng bên cạnh cửa phòng. Lý Tiên cau mày: "Là Thiên Khải Huyền Vũ sứ, thì có thể đến phủ ta tùy tiện bắt người sao?"
"Không sai, là Thiên Khải Huyền Vũ sứ thì có thể đến phủ ngươi bắt người, nhưng không phải tùy tiện!" Đường Liên Nguyệt chỉ vào căn phòng sau lưng Lý Tiên: "Bên trong giấu cái gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ sao?"
Lý Tiên trầm giọng: "Là con ta, nó chỉ mắc bệnh lạ mà thôi. Trong Thiên Khải thành này, chẳng lẽ mắc bệnh lạ không ra khỏi cửa cũng là trọng tội sao?"
"Là cái gì, trong lòng ngươi tự biết rõ." Đường Liên Nguyệt tung người lướt qua bên cạnh Lý Tiên. Lý Tiên định rút kiếm nhưng lại thấy một nữ tử xinh đẹp xuất hiện bên cạnh, ấn tay hắn xuống.
Nữ tử này chính là Mộ Vũ Mặc, cô mỉm cười dịu dàng: "Vị tướng quân này, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động thủ. Vị Huyền Vũ sứ này miệng lưỡi vụng về, không biết nói đạo lý. Đã không biết nói đạo lý thì sẽ dùng nắm đấm, mà nắm đấm của hắn lại rất cứng."
Đường Liên Nguyệt đẩy cửa bước vào, nhìn thấy con trai của Lý Tiên bị nhốt trong lồng sắt. Con trai Lý Tiên vừa nhìn thấy Đường Liên Nguyệt là gầm gừ về phía hắn. Đường Liên Nguyệt trực tiếp vung một viên Phi Hoàng thạch, đánh vào trán con trai Lý Tiên khiến hắn ngất đi.
"Ngươi muốn làm gì!" Lý Tiên bước vào, tức giận quát.
Đường Liên Nguyệt tung người về phía trước, túm lấy cổ áo Lý Tiên, ném hắn sang chiếc ghế gỗ bên cạnh: "Mang giấy bút đến đây."
Mọi người sững sờ, không ai dám lên tiếng.
Mộ Vũ Mặc khẽ thở dài: "Mau lên đi, nếu chọc giận vị Huyền Vũ sứ uy phong lẫm liệt của chúng ta, tướng quân nhà các ngươi sẽ gặp tai ương đấy."
"Vâng vâng vâng." Một tên Kim Ngô vệ lập tức đáp, sau đó xoay người rời đi, không bao lâu đã mang theo giấy bút trở về.
Đường Liên Nguyệt nhận lấy giấy bút, đặt lên bàn, trầm giọng nói: "Mau viết tên và thân phận của những kẻ giao hảo với con trai ngươi."
Lý Tiên cầm lấy bút, nghiến răng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Đường Liên Nguyệt liếc mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đang nằm dưới đất, khẽ thở dài: "Ta muốn cứu con trai ngươi."
Lý Tiên ánh mắt lóe lên, cuối cùng lắc đầu, cầm lấy bút trên bàn, cúi đầu viết.
Mộ Vũ Mặc ở bên cạnh thấy vậy, cười nói: "Xem ra con trai ngươi nhân duyên không tệ, bằng hữu không ít."
Lý Tiên viết tổng cộng tám cái tên, sau đó buông bút xuống: "Ta chỉ biết có vậy."
"Những kẻ này, đều là con cháu quan lại trong triều hay sao?" Đường Liên Nguyệt hỏi.
Lý Tiên sửng sốt, đáp: "Có. Cũng có kẻ không phải."
Đường Liên Nguyệt nhẹ nhàng phẩy tay: "Gạch tên những kẻ đó đi."
Lý Tiên Tiên nâng bút, gạch đi tính danh ba người, rồi mới nói: "Con ta vốn ưa thích nghe sách, thường du ngoạn trong thị thành nên cũng kết giao với vài bằng hữu là con nhà thường dân."
"Tốt. Trong số năm người này, có kẻ nào tham dự vòng sơ tuyển diễn võ trong hoàng cung hay không?" Đường Liên Nguyệt lại hỏi.
Lý Tiên Tiên nhìn kỹ một chút, gật đầu đáp: "Có hai người." "Đều đã thông qua." Đường Liên Nguyệt lại hỏi.
"Đều đã thông qua." Lý Tiên Tiên vẫn gật đầu.
"Bọn họ, đều là người vốn nên thông qua hay sao?" Đường Liên Nguyệt hạ giọng.
Lý Tiên Tiên nhíu mày: "Huyền Vũ sứ nói vậy là ý gì?"
Mộ Vũ Mặc liếc nhìn Kim Ngô vệ đang canh giữ bên ngoài, phất tay: "Tất cả lui ra trước đi, lui ra." Nói đoạn, Mộ Vũ Mặc bước tới, đóng cửa lại.
"Ta chỉ hỏi lại một lần nữa, Lý phó thống lĩnh, những kẻ này, đều là người vốn nên thông qua sao?" Đường Liên Nguyệt hỏi đầy ẩn ý.
"Người này." Lý Tiên Tiên đưa tay chỉ vào cái tên trên cùng: "Là tiểu công tử Hiên Viên Khởi của phủ Minh Uy tướng quân, trước kia hắn cũng giống như con ta, không tinh thông võ nghệ, nhưng lần sơ tuyển này lại thắng cả ba trận, giành được tư cách tham gia diễn võ trong hoàng cung."
"Được." Đường Liên Nguyệt đứng dậy, nói: "Chúng ta cần mang con trai của ngươi đi."
Lý Tiên đứng dậy, tay khẽ run lên rồi thở dài: "Nó có về được không?"
Đường Liên Nguyệt nhìn Lý Tiên, vỗ vai y nói: "Nó sẽ về. Sẽ về hoàn hảo vô sự."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thu Thủy Tiểu Trúc, Tô Xương Hà đặt chén rượu xuống: "Tuy nghe có vẻ là kế hoạch vô sỉ, nhưng bất chấp thủ đoạn để đạt được kết quả, quả thực rất hợp với ta." Nói xong, Tô Xương Hà đứng dậy, xoay người rời đi, Tô Xương Ly vội vàng theo sau.
"Đại gia trường..." Tiêu Vĩnh giơ chén rượu lên.
Tô Xương Hà phất tay: "Thiên Khải thành này sẽ là của ngươi."
Đợi Tô Xương Ly rời đi, Mộ Phù Sinh bên cạnh mới lên tiếng: "Vị Đại gia trường Ám Hà này thật sự đáng tin ư? Năm xưa Ảnh Tông cũng từng muốn giao dịch với Ám Hà, kết quả là tự chuốc lấy diệt vong."
Tiêu Vĩnh vuốt ve chén rượu, cười lạnh: "Ta nhìn ra được dã tâm của Tô Xương Hà, hơn nữa vừa rồi Chân Ngôn xà đã kiểm tra, việc hắn liên minh với Lang Gia Vương là giả."
"Chẳng lẽ Chân Ngôn xà không thể nào có một phần vạn khả năng sai lầm?" Mộ Phù Sinh hỏi.
Trọc Thanh đứng dậy, ngáp một cái: "Trên đời không có gì là tuyệt đối chính xác. Mà Tô Xương Hà cũng tuyệt đối không phải là lựa chọn cuối cùng của chúng ta, dã tâm của hắn quá lớn, cuối cùng sẽ tự hại chết mình. Nghĩ cách để lộ ra sơ hở trong việc hợp tác, để những người khác trong Ám Hà biết được, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem."
Hạo Nguyệt Quân cười lạnh, gật đầu: "Được!"
Trên con đường dài, Tô Xương Hà thần sắc ung dung đi trước, Tô Xương Ly sắc mặt nghiêm nghị theo sau, đi hồi lâu mới nhịn không được hỏi: "Bây giờ chúng ta đi tìm Vũ ca à?"
“Không đi, đừng nói cho bọn họ biết ta đã xuất quan.”
Tô Xương Hà duỗi người: “Tối nay, ta muốn dạo chơi Thiên Khải thành một chút."
“Đại ca, việc này không cần nói với Vũ ca thật sao?” Tô Xương Ly vội la
lên.
“Hắn sẽ không đồng ý đâu.” Tô Xương Hà huýt sáo một tiếng: “Ta tự có tính toán của ta.”
Trong căn phòng nhỏ ở thành nam, Bạch Hạc Hoài trùm chặt chăn, lông mày khẽ nhíu lại, dường như đang nằm mơ thấy điều gì chẳng lành.
Còn trong sân, Tô Triết đang ngồi trên bậc thềm, nhìn vầng trăng sáng trên cao, chậm rãi hút thuốc, Tô Mộ Vũ thì đang múa kiếm dưới trăng.
“Trọng thuông mối khổi, sao loại nóng lòng luyện kếm vậy?” Tô Triết từ từ nhả ra một làn khói.
Trường kiếm của Tô Mộ Vũ hạ xuống, trầm giọng đáp: “Đại chiến sắp đến rồi!”