Trong khoảng sân ở Cửu Tiêu Thành, Tô Mục Thu rút Tế Vũ kiếm chỉ vào Tô Xương Hà, còn Tô Xương Hà cất con dao găm trong tay áo, không hề rút ra.
“Ngươi tự cho là bảo vệ, nhưng theo ta thấy, ngươi chỉ dùng danh nghĩa bảo vệ chứ thực chất là trốn tránh.” Tô Xương Hà thở dài một tiếng, khẽ cúi người, nhẹ nhàng giơ tay, con dao đã xuất hiện trong tay hắn.
Bạch Hạc Hoài cúi đầu nhìn Đại gia trưởng: “Không ngăn cản bọn họ à?’
Đại gia trưởng cúi đầu mỉm cười: “Trận chiến giữa họ là không thể né tránh.”
“Xương Hà, dẫn người của ngươi ra ngoài đi, ta và đại gia trưởng bàn bạc đã.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
“Không ra.” Tô Xương Hà giậm chân lướt đi, lao tới trước mặt Tô Mộ Vũ, dao găm trong tay nhẹ nhàng xoay tròn, đánh về phía yết hầu Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ nghiêng người né tránh, Tế Vũ kiếm trong tay vẽ ra một đóa kiếm hoa, lại bị Tô Xương Hà né tránh dễ như trở bàn tay. Tô Xương Hà cười lạnh nói: “Năm xưa ta đã bảo ngươi luyện Thốn Chi Kiếm với ta, nhưng vậy ngươi có giấu mười mấy con dao trên người cũng không thành vấn đề. Nhưng ngươi cứ muốn luyện Thập Bát Kiếm Trận, cầm một cây dù làm bộ làm tịch. Nhưng Thập Bát Kiếm Trận dùng một lần là phải thu lại một lần. Hôm nay ngươi đã dùng với tên Mộ Từ Lăng kia, bây giờ chỉ còn một thanh Tế Vũ kiếm, ngươi có thắng được ta không?”
Tô Mộ Vũ không nói gì, chỉ lùi lại phía sau ba bước, tay trái móc nhẹ lên mặt đất, có tám sợi Khôi Lỗi Ti từ trong tay áo hắn bắn ra, buộc lấy binh khí bên hông đám người Chu Ảnh. Tiếp đó hắn vung tay trái lên, những binh khí đó rời vỏ bay ra, đồng thời tấn công về phía Tô Xương Hà. Tô Xương Hà lộn nhào mấy cái, nhanh chóng vung dao găm trong tay. Chỉ nghe tiếng binh khí va chạm
vang lên leng keng, Tô Xương Hà vừa đỡ đòn vừa mắng: “Sao người trong Ám Hà chúng ta ai cũng như diễn xiếc thế này?”
Thập Bát Kiếm Trận, tuy bây giờ chỉ có tám thanh kiếm nhưng uy thế không hề suy giảm. Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng di chuyển ngón tay trái, Khôi Lỗi Ti được điều khiển nhanh chóng thao túng tám món binh khí.
“Tài nghệ thao túng trường kiếm này chẳng khác nào đánh đàn.” Bạch Hạc Hoài nói đầy ẩn ý.
Đại gia trưởng hút một hơi thuốc, gật đầu nói: “Người sáng lập ra Thập Bát Kiếm Trận là Tô Thập Bát, khi còn trẻ hắn từng yêu một cô gái. Cô gái đó rất giỏi gảy đàn cầm, thậm chí có nói là tài giỏi nhất nước cũng không quá. Nhưng cô gái ấy là đối tượng ám sát trong nhiệm vụ của hắn, cuối cùng Tô Thập Bát giết chết cô ấy, nhưng vì kỷ niệm cô ấy mà bắt chước kỹ xảo đánh đàn, sáng tạo ra Thập Bát Kiếm Trận.”
“Giết người yêu, sau đó vì kỷ niệm người yêu mà sáng tạo ra một bộ kiếm pháp giết người?” Bạch Hạc Hoài bĩu môi: “Đúng là câu chuyện đầy biến thái.”
Đại gia trưởng nhả một ngụm khói: “Không điên cuồng không sống được, cũng chỉ có người điên cuồng nhất mới có thể sáng tạo ra kiếm pháp kỳ dị như vậy.”
Bạch Hạc Hoài lắc đầu nói: “Cái này thì chưa chắc, ta nghe nói sau Tô Thập Bát thì võ công này đã thất truyền, phải tới tay Tô Mộ Vũ mới tái hiện được. Nhưng Tô Mộ Vũ đâu có giống người điên?”
Đại gia trưởng nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ? Thế ngươi cảm thấy Tô Mộ Vũ là người ra sao?”
Bạch Hạc Hoài trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: “Người thành thật?”
Cho dù trong hoàn cảnh như vậy, đám người Chu Ảnh xung quanh cũng không hẹn mà cùng phụt một tiếng bật cười, ngay cả đại gia trưởng cũng thấy buồn cười: “Bạch thần y à, ngươi đúng là người thú vị.”
Tô Xương Hà cũng cười mắng: “Bạch thần y, có phải ngươi thích vị huynh đệ của ta rồi không?”
“Xì.” Bạch Hạc Hoài hơi đỏ mặt: “Sao ngươi vừa đánh nhau lại vừa nghe người khác nói chuyện?”
“Xương Hà.” Tô Mộ Vũ ngoắc đầu ngón tay, một thanh trường kiếm cắt qua tay trái Tô Xương Hà.
“Á.” Tô Xương Hà cúi người: “Có phải lại định khuyên ta không? Ngươi tưởng ta không đánh được ngươi thật à?” Tô Xương Hà vung hai tay lên, mười mấy con dao bay về phía Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ đầu tiên vung tay trái huy động kiếm trận đón đỡ, tiếp đó lại giơ tay đổi thủ thành công, tám thanh trường kiếm trút xuống như mưa, xoắn nát mười mấy con dao, nhưng cũng có một thanh xuyên qua lưỡi kiếm, đánh thẳng tới mi tâm hắn.
“Thập Bát Kiếm Trận này là ta giúp ngươi luyện thành.” Thân hình Tô Xương Hà lóe lên, xuyên qua lưới kiếm, nắm chặt lấy con dao găm cuối cùng: “Ta hiểu rõ sơ hở của ngươi hơn ai hết!”
“Trường kiếm rải xuống như mưa cuối chiều. Cơn mưa đó là sơ hở của ngươi.”
Tô Xương Hà cầm dao, đột nhiên vung lên, tiếp đó ngừng lại ngay yết hầu Tô Mộ Vũ, vì trường kiếm của Tô Mộ Vũ cũng đặt lên cổ Tô Xương Hà.
“Lại ngang tay?” Tô Xương Hà bĩu môi, thu hồi trường kiếm. Tô Mộ Vũ cũng thu kiếm, lùi lại phía sau một bước.
“Ngươi lúc nào cũng thế, biết bây giờ mình tiến cũng không được lùi cũng chẳng xong, nhưng vẫn không chịu làm gì. Có phải bây giờ trong lòng ngươi đang nghĩ đại gia trưởng không thể chết, Tô Xương Hà cũng không thể chết, trừ phi ngươi chết trước?” Tô Xương Hà cười lạnh nói.
Bạch Hạc Hoài ở đằng khác nghe vậy chỉ muốn vỗ tay khen hay, Tô Xương Hà nói qua chuẩn, chắc chắn lúc này trong lòng Tô Mộ Vũ đang nghĩ vậy!
Tô Mộ Vũ chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“Mỗi người làm việc đều có giới hạn của mình, nhưng giới hạn của ngươi cao hơn giới hạn tối đa của ta, đúng là khiến người ta ảo não! Ta cũng buồn bã rất nhiều năm!” Tô Xương Hà nói xong gầm lên một tiếng, ném con dao trong tay về phía Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ vung kiếm chém rơi con dao này, còn Tô Xương Hà lại đột nhiên rút ra một thanh trường kiếm vàng kim mỏng manh.
Nói là kiếm có vẻ gượng ép, vì nó giống một mũi châm hơn. “Kim Ti kiếm.” Đại gia trưởng quát khẽ một tiếng.
Kim Ti kiếm của Tô Xương Hà và Tế Vũ kiếm của Tô Mộ Vũ va chạm, Kim Ti kiếm như một dải lụa cuốn lấy Tế Vũ kiếm, còn Tô Mộ Vũ lại nhấc kiếm lên trên, toàn bộ thân thể của Tô Mộ Vũ cũng lượn vòng lên. Tiếp đó Tô Xương Hà buông lỏng bàn tay, Kim Ti kiếm rời khỏi Tế Vũ kiếm, hắn lại nắm lấy chuôi kiếm, từ trên không trung hạ xuống.
Một ánh sáng vàng kim lập tức lóe lên, Kim Ti kiếm của Tô Xương Hà xuyên qua bả vai Tô Mộ Vũ, còn Tế Vũ kiếm của Tô Mộ Vũ lại rời tay bay ra, lưu lại một vết kiếm trên má trái Tô Xương Hà. Tiếp đó Tô Xương Hà chợt quăng kiếm xuất chưởng, đánh một chưởng tới trước mặt Tô Mộ Vũ.
Đại gia trưởng đứng bật dậy, quát khẽ: “Diêm Ma Chưởng?” Tô Mộ Vũ nhắm hai mắt lại, như đã từ bỏ.
“Ngươi thân là sát thủ nhưng lại muốn làm người tốt, chuyện này rất nực cười! Nhưng cũng không sao, ngươi không muốn giết thì ta giết thay ngươi, ngươi không muốn gánh tội nghiệt thì ta gánh thay ngươi, thậm chí ngươi muốn rời khỏi thì ta cũng có thể trải đường giúp ngươi. Chỉ duy nhất một điều là ngươi chết, ta không thể đưa ma cho ngươi. Tuy bọn họ luôn gọi ta là Tống Táng Sư.” Tô Xương Hà thu chưởng, lùi lại phía sau ba bước, tiếp đó nhìn đại gia trưởng, lạnh lùng nói: “Đại gia trưởng!”
Đại gia trưởng cũng lạnh giọng quát: “Được!”