Mộ Từ Lăng vung tay, một khúc kiếm gãy đột nhiên lướt đi, bắn thẳng tới mặt Tạ Thất Đao.
“Chút tài mọn.” Tạ Thất Đao hừ lạnh một tiếng, giơ tay chém nát khúc kiếm gãy này. Mà lúc này Mộ Từ Lăng đã tung người nhảy tới bên cạnh Tạ Thất Đao, thanh mạch đao trong tay nhẹ nhàng xoay tròn, Tạ Thất Đao thấy thế nhanh chóng lui lại, nhưng lần này Mộ Từ Lăng chỉ dùng hư chiêu, thấy Tạ Thất Đao lui lại là lập tức xoay người đào tẩu. Tạ Thất Đao kinh ngạc, lập tức đuổi sát phía sau, lại thấy bốn dải lụa trắng đánh về phía hắn, là người tiếp ứng của Mộ gia đã chạy tới.
Trong sân, Tô Mộ Vũ cũng đứng dậy định đuổi theo nhưng lại nghe Tô Xương Hà ở đằng khác hét lớn một tiếng: “Lũ trộm cắp Mộ gia, chạy đâu!” Tiếp đó Tô Xương Hà tung người lao về phía trước, giơ tay nắm lấy bả vai Tô Mộ Vũ.
“Làm gì thế?” Tô Mộ Vũ nói.
“Không xong rồi, vừa rồi ta trúng Diêm Ma Chưởng, giờ không dùng được chút công lực nào nữa.” Tô Xương Hà trầm giọng nói.
Tô Mộ Vũ cau mày, nếu ngươi không dùng được công lực, thế thì lực lượng nặng ngàn cân ngăn không cho ta đi là ở đâu ra?
“Diêm Ma Chưởng là võ công như vậy đấy, có thể hút công lực để đột phá, cũng có thể lập tức phản ngược lại đối phương, một mình ngươi dùng tay trần đỡ Diêm Ma Chưởng của hắn, không chết là tốt lắm rồi. Nhưng những ngày tháng tiếp theo của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, luồng chân khí kia sẽ đi tán loạn trong cơ thể ngươi, ngươi không kiềm chế được thì gân mạch sẽ đứt thành từng khúc mà chết.” Tô Tẫn Hôi từ trong trận Luân Vũ đi ra.
Tô Mộ Vũ nhìn về phía hắn, chỉ cảm thấy mới nửa canh giờ mà Tô Tẫn Hôi lại như đã già đi mấy chục tuổi, cả bước chân và giọng nói đều toát lên vẻ mệt mỏi.
Mũi kiếm dễ gãy. Vừa rồi Tô Tẫn Hôi đã cực kỳ tiếp cận chức vị đại gia trưởng, cơ hội như vậy có lẽ cả đời chỉ có một lần. Nhưng ngay khoảnh khắc trước khi cầm được kiếm thì bị người khác ngăn cản, còn thua trong tay một hậu bối. Tô Tẫn Hôi cũng như thanh xà kiếm của mình, đã gãy.
“Hình như ngươi không còn lựa chọn nào khác.” Tô Xương Hà nói với giọng âm u, nhìn Tô Mộ Vũ, lời nói đầy ẩn ý.
Tô Mộ Vũ nhíu mày: “Lão gia tử.”
“Mộ Vũ, trở về chuyển lời cho đại gia trưởng. Ta không cầm được Miên Long Kiếm, đã phụ lòng hắn.” Tô Tẫn Hôi xoay người đi vào trong phòng.
Tô Mục Thu nhìn theo bóng lưng Tô Tẫn Hôi, thở dài một tiếng rồi hắng giọng nói: “Tất cả các đệ tử Tô gia nghe lệnh, thu kiếm.”
Tô Xương Hà vuốt ve chòm rìa của mình, hỏi Tô Mục Thu: “Tô gia được coi là mạnh nhất trong ba nhà, giờ lại từ bỏ?”
Tô Mục Thu không trực tiếp trả lời câu hỏi này mà chậm rãi nói: “Mộ gia xuất hiện một Diêm La sống, nhưng Tô gia chúng ta cũng có một Chấp Tán Quỷ, một Tống Táng Sư, chỉ tiếc là Chấp Tán đã có thân phận mới, còn Tống Táng lại đáng suy nghĩ, rốt cuộc phải đưa ma cho ai.”
Tô Xương Hà buông cánh tay đang đè Tô Mộ Vũ ra, gãi đầu một cái: “Đương nhiên là đưa ma cho mình rồi.”
Đám ngược Tô gia vào phòng trong, không ai nói một lời, sắc mặt chán nản.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ ở trong sân.
“Nhiệm vụ của ngươi không hoàn thành, tiếp theo tính làm gì?” Tô Xương Hà hỏi.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Lão gia tử từ bỏ chức vị đại gia trưởng, tiếp theo ta cần bàn bạc với đại gia trưởng. Nhưng chuyện khẩn cấp hiện giờ là nhanh chóng đoạt lại Miên Long Kiếm.”
“Chỉ bằng một mình ngươi?” Tô Xương Hà hỏi. “Ngươi đồng ý giúp ta?” Tô Mộ Vũ hỏi ngược lại.
Tô Xương Hà lập tức giơ tay lên che ngực: “Ta đang bị thương.”
“Ít nhất tạm thời không cần gặp mặt ngươi bằng đao kiếm.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói một câu, tiếp đó tung người nhảy lên, cũng đuổi theo.
“Chậc.” Tô Xương Hà nhìn theo bóng lưng Tô Mộ Vũ rời khỏi, khẽ thở dài một tiếng: “Đúng là một gã ngây thơ.”
Tô Mục Thu nhìn Tô Xương Hà trong sân: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Tô Xương Hà xoay người, khẽ mỉm cười: “Hình như Thu thúc rất mong chờ lựa chọn của ta?”
Trong Cửu Tiêu Thành, Mộ Từ Lăng mặc đồ Diêm Vương màu đỏ một tay cầm mạch đao, một tay cầm Miên Long Kiếm, đang lao như bay trên mái nhà. Hắn nhìn con rồng ngủ say trên Miên Long Kiếm, nói đầy ẩn ý: “Một thanh kiếm mà thôi, có đáng để nhiều người tranh đoạt như vậy không?’
“Miên Long Kiếm không phải một thanh kiếm bình thường.” Một giọng nói mang theo ý cười đột nhiên vang lên bên tai Mộ Từ Lăng.
“Ai?” Mộ Từ Lăng đột nhiên quay đầu lại, nhưng trên đường cái chỉ có cơn mưa phùn không ngừng trút xuống, không có tới nửa bóng người.
“Ngươi không biết ta là ai nhưng ta lại biết ngươi. Mộ gia Mộ Từ Lăng, vì lén lút luyện Diêm Ma Chưởng nên cuối cùng bị hạ Trùy Tâm Cổ, nhốt vào Bất Diệt Quan.” Giọng nói kia lại vang lên, lần này Mộ Từ Lăng đã nhận ra âm thanh tới từ bên dưới, nhưng hắn cúi đầu, vẫn không thấy bóng người nào. Hắn hạ quyết tâm, nhảy về phía trước, đứng giữa đường cái hô to: “Là ai giả thần giả quỷ?”
“Ngươi mặc y phục Diêm Vương, đầu đội mũ Diêm La, còn bảo ta giả thần giả quỷ?” Người nọ cười ha hả liên tục, nghe cực kỳ âm trầm đáng sợ. “Thật quá nực cười!”
Mộ Từ Lăng khẽ nhíu mày, sau đó cúi đầu nhìn nước mưa đọng dưới đất, vũng nước chiếu rọi gương mặt hắn: Một nam tử trẻ trung mặc quan phục. Nhưng gương mặt kia đột nhiên trở nên mơ hồ, mơ hồ tới mức thậm chí có vẻ không giống hắn. Mộ Từ Lăng cả kinh, vung thanh mạch đao trong tay đâm xuống, nhưng bóng người trong vũng nước lại lập tức lao lên. Người nọ lướt qua bên cạnh Mộ Từ Lăng, tay xoay nhẹ một cái, đã cầm Miên Long Kiếm trong tay.
Mộ Từ Lăng xoay người, nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặc, người mặc quan phục màu tím, mái tóc bạc trắng. Hắn trầm giọng nói: “Giả thần giả quỷ, giống
hệt tác phong của Mộ gia, ngươi được Mộ Tử Trập phái tới?”
“Mộ Tử Trập thân phận ra sao mà đòi sai khiến ta?” Nam tử trẻ tuổi ngắm nghĩa thanh Miên Long Kiếm trong tay, cười nói: “Khinh thường ta quá rồi.”
“Nếu không phải thì trả Miên Long Kiếm lại cho ta.” Mộ Từ Lăng vung thanh mạch đao lên, cuốn theo nước mưa dưới đất, đánh về phía nam tử trẻ tuổi.
“Nước, do ta khống chế.” Nam tử trẻ tuổi nhẹ nhàng giơ chưởng, nước mưa dừng lại cách hắn ba thước, tiếp đó chậm rãi ngưng tụ thành một mũi tên. Nam tử kia búng nhẹ ngón tay, mũi tên bay thẳng về phía Mộ Từ Lăng. Mộ Từ Lăng vung mạch đao lên, bị mũi tên ép cho lùi liền ba bước, sau đó mới đánh văng được mũi tên ra ngoài. Mũi tên bay về phía quán rượu bên cạnh, đánh sập cả nóc quán.
“Con mẹ nó, lợi hại đến vậy à!” Gương mặt Mộ Từ Lăng hơi run rẩy: “Ta cướp một thanh kiếm ghẻ mà khó vậy sao?”
“Cướp kiếm chưa bao giờ là việc khó, khó là làm sao giữ được thanh kiếm này.” Nam tử trẻ tuổi nhẹ nhàng vung tay, ném Miên Long Kiếm lên không trung.
Chỉ thấy một bóng người cường tráng từ trên trời giáng xuống, giơ tay nắm lấy Miên Long Kiếm.
“Tạ Thất Đao!” Mộ Từ Lăng hét lớn một tiếng.
Nam tử trẻ tuổi khẽ mỉm cười, sau đó ngửa mặt lên, thân thể chìm vào trong nước, hệt như tan chảy, không phát ra chút tiếng động nào, cứ thế biến mất không còn tăm hơi.