Tô Mộ Vũ nghe vậy xoay người, cũng nhíu mày, lập tức kéo Bạch Hạc Hoài về phía sau: “Cẩn thận!”
“Cẩn thận cái gì?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc.
“Có độc.” Tô Mộ Vũ nắm chặt lấy chuôi kiếm, chỉ thấy trong lúc đóa hoa từ trên không thể rung bay xuống, nó đột nhiên hóa thành bụi, gió trên đầu thổi nhẹ, bụi bay tứ tán. Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, trực tiếp rút chuôi kiếm ra, lấy một viên thuốc bên trong ra: “Ăn viên thuốc này vào.”
“Ta biết có độc, ta chỉ muốn hỏi cẩn thận cái gì?” Bạch Hạc Hoài đẩy Tô Mộ Vũ ra; “Ta là tiểu sư thúc của cốc chủ Dược Vương Cốc, cháu ngoại của gia chủ Ôn gia, ta mà sợ độc à?” Cô giơ tay, xoay nhẹ một cái, phấn hoa từ từ ngưng tụ lại, biến trở lại thành một đóa hoa nhỏ. Bạch Hạc Hoài nhìn qua, sau đó như giận dỗi, há miệng ăn luôn đóa hoa đó vào.
Tô Mộ Vũ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm: “Thần y đúng là khiến người ta bất ngờ.”
Bạch Hạc Hoài bất đắc dĩ nhún vai: “Cô nương kia luyện được môn độc công gì mà biến cả người mình thành độc?”
Tô Mộ Vũ đành cất viên thuốc vào chuôi kiếm: “Khi nhỏ Tuyết Vi đã luyện Độc Sa Chưởng, thần y mắt sáng, nhìn một cái mà lập tức nhận ra.”
“Ôn gia có không ít người luyện độc công, đơn giản là không độc chết người khác thì độc chết chính mình.” Bạch Hạc Hoài chậm rãi phun ra một luồng sương trắng: “Tiểu tỷ muội của ngươi vốn luyện Độc Sa Chưởng cũng không phải võ công cao thâm gì, nhưng không biết trong quá trình luyện lâm vào ngã rẽ gì, khiến cho kịch độc chảy khắp toàn thân. Cô ta vốn không thể sống nổi nhưng lại được biện pháp thần kỳ nào đó cứu sống. Có điều, tuy người đã được cứu nhưng độc thì vẫn còn, cứ thế thành một độc nhân. Người thường
chạm nhẹ vào cô ta thôi, trong thời gian không quá một nén hương sẽ biến thành một vũng nước đen.”
“Có thể cứu được không?” Tô Mộ Vũ thấy Bạch Hạc Hoài nói không sai chút nào, suy nghĩ xoay chuyển, có lẽ có cơ hội giúp Mộ Tuyết Vi trở lại bình thường?
“Cô ta vừa gặp đã muốn độc chết ta, ta nhảy xuống mật đạo chạy trốn, cô ta còn thả hoa độc đuổi giết tiếp.” Bạch Hạc Hoài nhún vai: “Bây giờ ngươi lại bảo ta cứu cô ta, có ổn không?”
Tô Mộ Vũ kinh ngạc, gật đầu: “Vị bằng hữu của ta, tuy trên người đều là kịch độc nhưng tính cách ôn hòa, luôn né tránh người khác, chỉ sợ vô tình hại người ta. Vừa rồi cô ấy ra tay cũng là bị mệnh lệnh của gia tộc bức ép.”
“Không phải, cô ta thật sự muốn giết ta.” Bạch Hạc Hoài mỉm cười, liếc mắt nhìn Tô Mộ Vũ: “Còn nguyên nhân là vì sao thì ta không biết. Nhưng nếu sau chuyện này, ta và cô ấy vẫn còn sống, không còn là kẻ địch nữa, ta có thể cứu cô ấy, điều kiện rất đơn giản.”
Tô Mộ Vũ lập tức hiểu ngay: “Tiền, chắc chắn sẽ đủ!”
“Ha ha ha ha, không hổ là Khôi của Ám Hà, lĩnh ngộ rất nhanh.” Bạch Hạc Hoài thở dài một tiếng: “Nhưng việc cấp bách trước mắt là phải làm cách nào chạy khỏi nơi này?”
“Vừa rồi ta đã xem thử, cánh cửa đá này chắc là đẩy được.” Tô Mộ Vũ đâm ra một kiếm, đẩy cánh cửa đá kia ra, bên trong tối tăm, chỉ có vài viên dạ minh châu khảm trên tường tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
“Ổ nhện này đúng là quái dị, trong này không có cơ quan gì đấy chứ?” Bạch Hạc Hoài hỏi.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Không đâu, chim gỗ vỗ cánh, đường sống trong chỗ chết. Đây là đường chạy trốn, chắc sẽ dẫn tới nơi an toàn, dọc đường không có cơ quan gì đâu.”
“Ngươi xuống đây bảo vệ ta, thế đại gia trưởng của ngươi thì sao?” Bạch Hạc Hoài hỏi.
“Vừa rồi khi ta tới nơi đã nhận được tín hiệu ở ngoài sân trước, kẻ địch đã rút lui, mọi chuyện không có gì cần lo lắng.” Tô Mộ Vũ bình tĩnh nói, giọng điệu của hắn như có một ma lực nào đó khiến người nghe cho dù đang sợ hãi
bất an đến đâu đi nữa, nghe thấy giọng nói thản nhiên mà kiên định của hắn, cũng thấy yên tâm. Bạch Hạc Hoài gật đầu: “Thế thì được.”
Tô Mộ Vũ lấy từ trong lồng ngực ra một mồi lửa, thổi nhẹ một cái, trước mặt đã sáng sủa. Hắn dẫn Bạch Hạc Hoài đi về phía trước: “Độc của đại gia trưởng, vừa rồi thần y đã chữa hết chưa?”
Bạch Hạc Hoài chột dạ cười một cái, cũng may cô đứng sau lưng Tô Mộ Vũ, Tô Mộ Vũ không thấy biểu cảm của cô. Cô làm bộ bình tĩnh nói: “Tạm thời coi như ngăn chặn được. Vừa rồi ta sử dụng Di Hồn Đại Pháp với đại gia trưởng, cũng có đôi chút manh mối phá giải Tuyết Lạc Nhất Chi Mai.”
“Đa tạ thần y, chúng ta mau đi ra ngoài thôi.” Tô Mộ Vũ nhanh chóng bước
đi.
“Đúng rồi, Khôi đại nhân. Hôm đó khi ta từ trong dược phủ đi ra đã gặp một
sát thủ cầm phật trượng, hình như là người của Tô gia các ngươi?” Bạch Hạc Hoài đột nhiên nói.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Người mà ngươi nói là Triết thúc, hắn là cao thủ đệ nhất trong thế hệ trước của Tô gia, cũng là Khôi đời trước. Trong quá khứ từng có rất nhiều người nghĩ hắn sẽ trở thành đại gia trưởng mới.”
“Ồ, thế sao về sau hắn lại không làm?” Bạch Hạc Hoài hỏi.
“Có một lần bọn đại gia trưởng bị tập kích bất ngờ, Mười Hai Con Giáp đời trước đều bị diệt sạch, đại gia trưởng cũng bị trọng thương, là Triết thúc đã giết sạch kẻ địch, cứu đại gia trưởng ra. Nhưng trong trận chiến đó Triết thúc đã bị thương rất nghiêm trọng, thương thế đó không cách nào chữa trị triệt để, chỉ có thể dùng bí pháp của Mộ gia giữ mạng. Cho nên Triết thúc thoái ẩn, chỉ khi nào gặp phải nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, Tô gia mới phái Triết thúc tới.” Tô Mộ Vũ nói: “Ví dụ như lần này.”
Ánh mắt Bạch Hạc Hoài hơi ảm đạm: “Cứu đại gia trưởng khỏi cảnh ngộ sinh tử, kết quả bản thân bị trọng thương không thể chữa khỏi, nhiều năm sau lại lê thân xác nửa sống nửa chết đi ám sát đại gia trưởng? Hành động của Ám Hà các ngươi có vẻ hơi kỳ quái nhỉ?”
Tô Mộ Vũ cũng mỉm cười: “Ngươi nói vậy đúng là kỳ quái. Nhưng cũng chẳng có cách nào, Tô Triết từng là Khôi, chỉ phụ trách về đại gia trưởng, bây giờ thúc ấy rời khỏi chức Khôi, trở lại Tô gia. Tô gia muốn mưu phản, Triết thúc cũng chẳng có lựa chọn nào.”
“Đại gia trưởng của các ngươi đúng là không được ưa thích...” Bạch Hạc Hoài chép miệng.
“Đại gia trưởng đã ngồi trên chức vị đó rất lâu rồi, ba gia tộc vốn đã bất mãn. Ta thường xuyên nghĩ, nếu năm xưa Triết thúc không bị thương thì tốt, như vậy thúc ấy sẽ trực tiếp kế nhiệm chức đại gia trưởng, sẽ không có nhiều chuyện phiền phức như vậy.” Tô Mộ Vũ nói.
Bạch Hạc Hoài ‘ừ’ khẽ một tiếng, không tiếp tục nói về đề tài này, chỉ đi thêm một quãng rồi giả bộ lơ đãng hỏi: “Triết thúc này là người ra sao?”
Tô Mộ Vũ dừng chân, quay người nhìn Bạch Hạc Hoài: “Quen biết thần y lâu như vậy, lần đầu tiên thấy thần y hiếu kỳ về một người đến mức đó. Thần y và Triết thúc có liên hệ gì ư?”