Tiêu Vũ Triết nhìn cô vào phòng giữ quần áo, vài phút sau đã thay xong quần áo ra tới.
Anh cũng rời giường, sau khi rửa mặt thì đã thấy Từ Như Ý bận rộn ở phòng bếp.
“Phiền cậu đem sữa bò bỏ vào lò vi ba, tớ nơi này rất nhanh sẽ xong.” Từ Như Ý nghe được động tĩnh phía sau, nói.
Tiêu Vũ Triết lấy sữa bò đặt vào.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất.” Từ Như Ý lấy bữa sáng ra, bày biện ở trên bàn, “Anh họ tớ hôm nay trở về từ nước ngoài, mẹ bắt tớ về nhà chăm sóc anh ấy, Hai ngày này, không thể nấu cơm cho cậu rồi.”
Ly sữa bò đang đưa tới bên miệng Tiêu Vũ Triết dừng lại, anh ngẩn người.
Hình như trước nay không nghĩ tới cô sẽ rời đi —— dù chỉ là một lát!
Thói quen mỗi ngày đều có cô bên người, Tiêu Vũ Triết không biết, thiếu đi cô, anh sẽ như thế nào?
“Nếu Triết không thích tớ trở về, tớ sẽ gọi điện thoại nói cho mẹ là tớ có chuyện rất quan trọng!” Từ Như Ý lại nói.
“Sẽ không.” Tiêu Vũ Triết giả vờ trấn định, mở miệng.
Anh phát hiện, mình thế nhưng muốn một mình độc chiếm cô!
Chính là, cô cũng nên có thời gian tự do riêng đi? Anh trước kia không phải cũng là một người mà sống tốt qua mười sáu năm hay sao?
Tiêu Vũ Triết tận lực làm bản thân có vẻ bình tĩnh, uống hết ly sữa.
Tới trường học, Tiêu Vũ Triết nhìn đến cô vẫn còn bên người, lúc này trong lòng mới cảm giác kiên định.
Nhưng nghĩ cô sẽ rời anh mấy ngày, Tiêu Vũ Triết liền cảm giác mất mát.
Miệng vài lần mở, cũng không thể nói ra lời nói giữ cô lại.
Trong khi lơ đãng, đã tan học.
Anh lấy xe, theo thói quen tính chờ ở nơi đó. Lại nhìn thấy Từ Như Ý mang cặp sách, lên một chiếc siêu xe trước nay anh chưa từng thấy qua.
Trên ghế lái, một thanh niên hai mươi mấy tuổi ngồi. Anh ta lớn lên rất soái khí, có mị lực thành thục đặc biệt của nam nhân. Bên môi nam nhân treo nụ cười nhạt, một tay giữ lấy bánh lái nhìn kính chiếu hậu.
Anh ta đang nói cái gì, Tiêu Vũ Triết không nghe rõ, nhưng nhìn bộ dáng anh ta cười đối với Như Ý, thật sự chướng mắt vô cùng.
Tiêu Vũ Triết đạp xe đi rồi.
“Này, kia không phải Từ Như Ý sao?” Vương Nhụy vẻ mặt kinh ngạc, “Nam nhân kia là ai? Nhìn dáng vẻ không giống học sinh đâu!”
Đường Khả Tâm vẻ mặt khinh bỉ, “Lúc trước sống chết theo đuổi Tiêu Vũ Triết, không ngờ thì ra là còn câu dẫn một nam nhân khác!”
“Hừ, tớ chụp rồi gửi tới album trong lớp, xem coi cô ta có bao nhiêu mất mặt!” Vương Nhụy hưng phấn nói.
Cô ta một phát nhấn gửi, nhóm lớp liền nổ tung nồi, “Oa oa, đây là ai vậy?”
“Giả sao? Trông không giống bị Photoshop?”
Trần Hạo Nhiên đang chơi điện thoại cũng nhìn thấy bức ảnh, cậu nhanh chóng gọi điện thoại báo cho Tiêu Vũ Triết.
“Này, A Triết. Sao lại thế này?”
Tiêu Vũ Triết còn ở trên đường không rõ nguyên do, “Cái gì?”
“Xem trong nhóm lớp chúng ta!”
Tiêu Vũ Triết điện thoại lấy ra, cũng thấy được bức ảnh kia.
Nhìn ra được, người chụp ảnh chọn góc độ rất tốt, mặt người trong xe rõ ràng có thể thấy được, đang cười nhạt giao đạm.
Mà quan hệ hai người kia cũng tuyệt không bình thường, hẳn là loại cực kỳ thân mật.
Tiêu Vũ Triết siết chặt điện thoại trong tay.
Rất nhanh, anh lại thoải mái, kia chỉ là anh họ của cô, bọn họ làm sao sẽ có cái gì chứ?
Về đến nhà, Tiêu Vũ Triết nhìn đến đồ ăn đã bày ở trên bàn, Tiêu thúc đang đứng một bên.
“Thiếu gia, Từ tiểu thư đi trước khi đi có dặn dò, hai ngày này phòng bếp sẽ nấu cơm cho cậu.”
“Đã biết.” Tiêu Vũ Triết nhàn nhạt trả lời.
Anh giống như khôi phục lại sinh hoạt trước kia. Một người ngồi ở phòng khách trống vắng. Chính là, đồ ăn vì sao không hề ngon miệng?
2/1/2020