Từ Như Ý như không nhìn ra hắn không cao hứng, gương mặt ửng đỏ nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp tự nấu một chén tổ yến, muốn cho ngài nhấm nháp một chút.”
Tùy tiện cắt ngang hành trình của Hoàng Thượng, là hành vi cực kỳ vô lễ. Tổng quản thái giám bên cạnh đã chuẩn bị trách cứ nàng.
Nhưng hôm nay là trừ tịch, tâm tình Dạ Vô Thương cũng tính không tồi.
Hắn nhìn nữ nhân thấp hơn mình một cái đầu, khuôn mặt hơi mang bất an kia kiều tiếu vô cùng. Có lẽ do ánh trăng quá tốt, hắn cảm thấy, làn da cô quả thật tuyệt đến mức không thể tưởng tượng!
Gương mặt phấn nộn nộn, như hoa đào mới nở tháng năm. Tính tình hồn nhiên tự nhiên, ánh mắt nhìn mình ngượng ngùng e lẹ, nhưng thật ra khiến người vừa ý.
Dạ Vô Thương biểu tình lạnh nhạt, nhìn ánh mắt của nàng đen tối không rõ.
Cẩn thận hồi ức trong đầu, mới nhớ tới, vị Từ quý nhân này là trưởng nữ Từ thượng thư, cảm giác tồn tại ngày thường rất thấp. Luôn luôn ôn lương cung khiêm, tính tình mềm mềm mại mại cũng còn tính thảo hỉ.
Dạ Vô Thương chỉ khẽ cười một tiếng, ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía nàng, “Từ quý nhân, nàng đây là tranh sủng?”
“Đúng vậy.” Từ Như Ý đối với vấn đề nguy hiểm này không né không tránh, đáp rất sảng khoái.
Giọng nàng trải qua hệ thống như có một cổ ma lực, dịu dàng hữu lực, “Ở trong mắt Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ là một người bé nhỏ trong hậu cung không đáng kể. Nhưng ở trong lòng thần thiếp, Hoàng Thượng là trời của thần thiếp…… Thần thiếp muốn tranh đến Hoàng Thượng thích, đây là thiên kinh địa nghĩa.”
Dạ Vô Thương kinh ngạc vì nàng thành thật hào phóng.
Những phi tử khác chỉ cần vừa nghe hắn đặt câu hỏi, các nàng có phải đang tranh sủng hay không, không ai không lập tức quỳ rạp xuống đất, miệng kêu oan uổng. Ở nàng nơi này, tựa như đang dụ ý đối với tình yêu trung trinh?
Tình yêu? Hắn không khỏi bật cười. Dù không biết nàng là thật tình, hay là giả ý.
Dạ Vô Thương gật đầu: “Được, vậy để trẫm nếm thử đi.”
“Thật tốt quá!” Từ Như Ý mặt đầy kinh hỉ, mười phần tiểu nữ nhi e lệ. Sốt ruột mà phân phó tỳ nữ, “Yến Nhi, mau, mau lấy ra đây!”
Yến Nhi dường như có chút hấp tấp, luống cuống tay chân lấy ra một ấm sành nhỏ từ giỏ tre. Ai ngờ có lẽ do phỏng tay, lập tức quăng đổ trên mặt đất.
Một tiếng “choang”, làm người ở đây đều sợ ngây người.
Đây là muốn nháo? Dám ở trước mặt Hoàng Thượng làm lỗi, mười cái đầu cũng không đủ chém đâu!
“A…… Hoàng Thượng tha mạng!” Yến Nhi quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha.
“Nô tỳ lớn mật, còn không mau kéo nàng ta xuống!” Thái giám tổng quản bên cạnh hô một tiếng.
Những người khác thấp đầu, đại khí không dám xuất khẩu, sợ liên lụy tới mình. Ai cũng biết, Yến Nhi nhất định sẽ mất mạng.
“Hoàng Thượng!” Từ Như Ý ngăn trước mặt Yến Nhi, nàng ôn thanh nói, “Hoàng Thượng bớt giận, đây là điềm lành!”
“Hả?” Dạ Vô Thương nhướng mày.
Nữ nhân này thật to gan! Ở trước mặt hắn trượt tay vỡ nát đồ vật, chuyện không may thế này, sao lại thành điềm lành?
Hắn thật ra muốn nghe xem, Từ quý nhân này muốn biện giải cho nô tỳ mình thế nào!
“Hoàng Thượng.” Từ Như Ý nói không nhanh không chậm, mang theo mỉm cười, “Hôm nay trừ tịch, đây là ‘ tuổi tuổi bình an* ’!”
(*Tuổi 歲, và vỡ 碎 phát âm suì giống nhau. Tuổi tuổi bình an là lời nói tốt lành khi đổ vỡ gốm sứ, thủy tinh trong Tết Âm Lịch.)
Giải thích mới mẻ như vậy, tất cả mọi người là lần đầu tiên nghe được.
Dạ Vô Thương cúi đầu, không khỏi nhìn nữ nhân trước mặt nhiều một cái.
Nàng bất quá mười sáu, mười bảy tuổi, trên mặt trứng ngỗng tiểu xảo, một đôi mắt rất có thần thập phần chọc người thích. Mày tú khí làm nàng trông dịu dàng khả nhân. Dưới mũi đĩnh kiều, môi anh đào rất là đáng yêu.
Nàng hiển nhiên là tỉ mỉ trang điểm. Trên mặt một tầng phấn tinh tế, thoạt nhìn tinh xảo đẹp đẽ quý giá lại không hề kiêu xa.
28/3/2020