Bên kia
Ngũ Dần bỗng nhiên bị triệt chức, còn bị bắt tiếp thu thân muội muội của mình làm thê tử, nghĩ đến đây, hắn cảm thấy mình chịu cực đại vũ nhục!
“Ca, xem ra công chúa thật sự đối với huynh hết hy vọng. Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Con tiện nhân này! Uổng công chúng ta phí nhiều tâm tư như vậy ở trên người ả!” Ngũ Dần trong mắt lóe lên ánh sáng ngoan độc.
Lúc này, hắn cảm thấy nữ nhân chướng mắt trước kia vây quanh hắn như biến thành người khác. Nàng nhìn mình bằng ánh mắt không có cảm tình, cùng lời nói lạnh băng, lại khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn.
Trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia.
Hắn phát hiện, trong mộng suốt đêm của mình đều sẽ có nàng: Trên cánh đồng hoa tràn đầy hoa hồng, dưới ánh mặt trời Từ Như Ý mỉm cười, làn váy nhộn nhạo lượn sóng, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh tiểu xảo.
Nàng vốn là chạy tới đón mình, nhưng chờ nàng tiếp cận, lúc hắn mở hai tay ra muốn ôm nàng, rồi lại đột nhiên biến mất, làm hắn phiền muộn khó tả.
Không được. Hắn nhất định phải có được nàng! Nếu không có nàng ngày ngày đêm đêm, hắn sẽ cảm giác hư không.
Chính là, hắn hiện tại đã không có biện pháp tiếp cận cô. Không chỉ có như thế, một ít tâm phúc của hắn cũng giống hắn, bị dùng lý do không thể hiểu được để giảm chức, khiến Ngũ Dần phiền lòng không thôi.
“Ca, Thiến Nhi thật ra có một phương pháp, có thể giúp huynh có được nàng ta.” Thiến Nhi nhìn ra tâm tư của hắn.
“Là cái gì, mau nói!”
“Chúng ta như vậy……”
“Hay! Không hổ là muội tử của Ngũ Dần ta! Ca sẽ cho muội như ý nguyện gả cho Tư Đồ vương tử. Đến lúc đó, cũng đừng quên ca nha!”
“Làm sao có thể! Ca, Thiến Nhi nếu làm Vương phi di tộc, nhất định bảo Vương tử phong ca thành Thân vương. Huynh muội chúng cuối cùng có thể ra oai, có thể trở nên nổi bật!”
“Ha ha ha……”
Buổi tối đến, Ngũ Dần cầm rượu, tìm được Lưu thị vệ.
“Đại Lưu, chúc mừng ngươi.” Hắn uống rượu, giống như trước kia cùng Lưu thị vệ kề vai sát cánh.
“Ngũ huynh đệ, chuyện lúc trước, ngươi có trách ta không?”
Ngũ Dần lắc đầu: “Huynh đệ nói đùa, ta giống loại người này lắm sao?”
Hắn cầm rượu: “Đến đây đi, uống một chén. Cũng coi như chúc mừng cho ngươi.”
Lưu thị vệ nhìn chất lỏng trong ly, Ngũ Dần hình như biết hắn sẽ hoài nghi, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong.
“Sao hả? Có thể uống được chưa?” Một lần nữa rót thêm một chén, đưa qua.
“Được. Nếu huynh đệ không so đo, ta đây liền làm ly rượu này.” Lưu thị vệ nói, dùng tay áo che chén rượu, cũng học bộ dáng của hắn cùng nhau ngã xuống.
“A, sảng khoái. Chúng ta uống tiếp!” Khóe miệng Ngũ Dần có một tia cười không dễ nhận ra.
Hai người một bên uống một bên ôn chuyện.
“Huynh đệ, ta không thể uống nữa. Đêm nay còn phải đi làm……”
Thời điểm Lưu thị vệ nói lời này, đã đầu nặng chân nhẹ.
Ngũ Dần vừa lòng nhìn người trước mặt nặng nề, như là cuối cùng cũng có thể xả giận. Hắn cười, “Được rồi. Ta đây đỡ ngươi qua kia nghỉ ngơi.”
“Huynh đệ, cảm, cảm ơn ngươi.”
Ngũ Dần cười lạnh một tiếng, thừa dịp không người, đỡ hắn vào lều của Từ Như Ý.
Trước đó, bọn họ đã mua chuộc nha hoàn phòng bếp, bỏ dược mông hán vào thức ăn của cô. Nghe nói Từ Như Ý ăn cơm xong không bao lâu đã đi ngủ.
Ngũ Dần đỡ Lưu thị vệ bất tỉnh nhân sự, nhìn đến một thân ảnh mông lung nằm đưa lưng về phía hắn. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Ngũ Dần sợ mình không kịp rút lui, nhanh chóng buông người rồi rời đi.
Ngũ Dần cũng biết như vậy có chút mạo hiểm, nhưng hắn rõ ràng, lần này công chúa thật sự tức giận. Người lợi dụng được bên cạnh sẽ càng ngày càng ít, đến lúc đó, càng không cơ hội xuống tay.
1/2/2020