Từ Như Ý vắt óc suy nghĩ, suy nghĩ nửa ngày cũng không có một cái tên làm cô vừa lòng. Dù sao lần đầu tiên tạo ra một sinh mệnh mới, cũng phải phụ trách đàng hoàng với đứa bé đi?
Tư Đồ Ngạn xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô, hắn cười khẽ, “Được rồi, đừng mặt ủ mày chau. Chuyện tên từ từ rồi tính, còn có mười tháng mới sinh ra mà.”
“Nga, ha ha ~” Từ Như Ý cười, hiện tại cả người cô đều đắm chìm trong hạnh phúc có hài tử. Lại hỏi, “Vậy, Ngạn, chàng cảm thấy đứa bé là nam hay là nữ?”
“Nữ hài tử đi. Nhất định xinh đẹp giống nàng.”
“Thiếp cảm thấy như là nam hài tử, bởi vì nghịch ngợm như vậy, làm thiếp chịu khổ.” Từ Như Ý nhíu mày làm bộ bất mãn.
“Ha ha…… Vậy được, Như Ý, nếu lần này nàng sinh nam hài tử, chờ nó ra tới ta sẽ giáo huấn một trận thật tốt.” Tư Đồ Ngạn theo ý cô.
“Không được.” Từ Như Ý lại lắc đầu, “Tuy rằng nó làm thiếp khó chịu, nhưng đây cũng là thiếp cam tâm tình nguyện. Hơn nữa nó nhỏ như vậy, có biết gì đâu chứ?”
“Vậy theo ý nàng. Như Ý, hiện tại nàng đã tốt hơn chưa?”
“Nhìn thấy chàng liền tốt rất nhiều.” Từ Như Ý nghịch ngợm cười.
Trước đó, cô ở chung với Tư Đồ Ngạn trong thời gian ngắn ngủi, thậm chí còn không nhiều bằng đệ đệ hắn. Cho nên khó tránh khỏi có chút mới lạ, hiện tại thì khác, cảm tình hai người củng cố, cô còn có hài tử của hắn, dĩ nhiên ở chung càng vì hòa hợp.
( Bởi vì Tư Đồ Ngạn tôn trọng cô, trước đại hôn đều tận lực tránh cho cùng cô gặp mặt. Đệ đệ hắn thì khác, người kia tìm được cơ hội liền chạy tới nơi cô, một khi không cẩn thận là có thể cùng hắn chạm mặt. Cho nên có đôi khi cô đều đi đường vòng, áp dụng chiến thuật du kích địch lui cô tiến, địch tiến cô lui.)
Tư Đồ Ngạn ôm lấy cô, cảm thụ được thân hình mềm ấm trong lòng ngực.
Giữa bọn họ rất có sự ăn ý lẫn nhâu. Khó được đoàn tụ, tương tư còn kể không hết, chỗ nào có thời gian nói chuyện không vui?
Từ Như Ý có hài tử, vạn sự lấy hắn là chủ, đối với Tư Đồ Phong gì đó đã quản không được nhiều như vậy. Cô tin tưởng nam nhân của mình, Tư Đồ Ngạn sẽ vì mình giải quyết xong phiền toái.
Cô hiện tại cũng khắc sâu cảm nhận vất vả làm thai phụ. Rõ ràng mới vừa ngủ một giấc, bây giờ lại bắt đầu mệt rã rời.
Tư Đồ Ngạn nhìn tiểu nữ nhân trước mặt. Như Ý nhéo nắm tay nhỏ, mơ hồ dụi mắt. Động tác như vậy vô cùng giống tiểu nữ hài, thật sự chọc người thích, hắn nhịn không được hôn trên mặt cô.
“Mệt mỏi sao?”
“Không mệt, chỉ là buồn ngủ quá, muốn ngủ.”
“Vậy nàng nằm trong chốc lát, ta canh giữ bên cạnh nàng.” Tư Đồ Ngạn đỡ cô nằm xuống.
Hắn lôi kéo tay cô, Từ Như Ý rất nhanh đã ngủ rồi.
Mười lăm phút sau, Tư Đồ Ngạn mới buông cô ra, đem cánh tay cô lộ ở bên ngoài bỏ vào thảm mỏng, Tư Đồ Ngạn nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Vương tử điện hạ.” Cách Nhật ôm quyền, nói hết cho hắn những gì mình thấy và nghe được.
Tư Đồ Ngạn thần sắc phức tạp.
Tuy rằng Tư Đồ Phong chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng trong thâm tâm hắn làm ca ca, nhưng vẫn luôn xem Tư Đồ Phong còn nhỏ, quan tâm, yêu quý đệ đệ như vậy. Không ngờ tới đệ đệ sẽ làm ra chuyện thế này.
Nhưng mà, vì Tư Đồ Phong không có thương tổn Như Ý, cuối cùng còn thả hắn ra, hắn vẫn duy trì bản tính thiện lương.
Tư Đồ Ngạn nói: “Bây giờ chúng ta tạm thời không có chứng cứ Phong phản bội tộc nhân. Lần này sau khi trở về ta sẽ chỉnh đốn quân vụ một lần nữa, giảm bớt quyền lợi trong tay hắn, lấy về một bộ phận binh quyền.”
Mấy người bọn họ biết sự tình là do Tư Đồ Phong làm, nhưng không có biện pháp chứng minh với những người khác. Tư Đồ Phong bồi dưỡng một đám dũng sĩ không thua kém gì ca ca, đều trung thành và tận tâm.
Không có lực thuyết phục hữu hiệu, bọn họ không có khả năng trị tội hắn.
13/2/2020