“Thứ ba, phải ôn nhu, đây là quan trọng nhất. Từ đại tiểu thư, xin hỏi, cô biết hai chữ ‘ôn nhu’, viết thế nào sao?”
“Cậu nói mình không đủ ôn nhu?” Cô nhướng mày.
“Cô cảm thấy sao? Đại tiểu thư?”
“Mình cảm thấy mình rất ôn nhu mà! Sơ Vân Ca luôn nói mình là cô gái ôn nhu nhất trên thế giới nhất……”
“Ha ha ha……” Mộ Hàm Phong cười to không ngừng, ngửa tới ngửa lui, rất khoa trương.
“Cậu cười cái gì?”
“Vậy cô đi tìm Lục Sơ Vân đi chứ! Chỉ có anh ta mới cảm thấy cô ôn nhu lại đáng yêu!”
“Quá đáng!”
“Bổn thiếu gia chính là quá đáng như thế, có bản lĩnh thì cô đừng thích!” Mộ Hàm Phong bẹp bẹp khóe môi.
Từ Như Ý nhìn hắn.
Rất nhiều lần, cô cũng muốn từ bỏ. Nhưng dù sao đây cũng là nam sinh đầu tiên cô thích, lần đầu tiên dụng tâm theo đuổi như vậy, lần đầu tiên, vì hắn hao phí tất cả tâm tư.
Cô không thể ngừng thích hắn được. Cô nằm mơ cũng muốn cùng hắn ở bên nhau.
Cứ việc hắn kiêu ngạo như vậy, thiếu đòn như vậy, đáng giận như vậy!
……
Tan học, cô liền ném cặp lên người Lục Sơ Vân đứng trước cổng trường.
“Sơ Vân Ca, em thật khó chịu. Dẫn em đi quán bar đi!”
“Như Ý, em không thể uống rượu.”
“Sơ Vân Ca, ngay cả anh cũng khi dễ em có phải không?” Cô thở phì phì.
“Em còn nhỏ, uống rượu rất hại cơ thể.” Lục Sơ Vân kiên nhẫn khuyên bảo.
“Em mặc kệ! Em mặc kệ! Em muốn đi! Anh đã ngăn cản em rất nhiều lần! Vì sao bạn học khác đều có thể, còn em thì không?”
“Như Ý……”
“Anh không cho em đi, lần sau em tự lén đi! Xem ai quản được em!”
Uy hiếp của cô rốt cuộc có tác dụng. Cô làm cái gì, chỉ cần có anh bên người sẽ không thành vấn đề.
Lục Sơ Vân sợ nhất, cô thừa dịp anh không bên cạnh trộm nếm thử.
Anh đáp: “…… Được rồi.”
Anh mang cô theo, lần đầu tiên đến quán bar.
“Phốc ——” Từ Như Ý vươn đầu lưỡi nhỏ, “Sao lại khó uống như vậy? Thế thì mượn rượu giải sầu kiểu gì đây!”
Lục Sơ Vân ở một bên yên lặng.
Rượu này, anh đặc biệt kêu người bỏ thêm gia vị khác, không khó uống mới là lạ.
“Sơ Vân Ca, anh thay em uống nó đi! Nói không chừng tâm tình em sẽ tốt lên!”
“…… Được.”
Xem đi. Anh kỳ thật sớm nên dự đoán được sẽ là kết quả này.
Nhưng mà không có biện pháp, bất luận yêu cầu gì của cô, anh đều không đành lòng cự tuyệt.
Nếu uống sạch nó có thể cho cô vui vẻ, anh chấp nhận uống.
Lục Sơ Vân chịu đựng khó chịu, từng ngụm uống hết cái ly rượu khiến người buồn nôn kia.
Uống xong, anh che miệng, chạy đến buồng vệ sinh phun ra. Đầu có chút căng đến đau, Lục Sơ Vân dùng tay tạt nước lạnh lên mặt.
Lúc anh ra tới, Từ Như Ý đang cuộn tròn trên sô pha, ôm đầu gối chôn đầu khóc.
“Hức hức……”
Lục Sơ Vân lẳng lặng nhìn cô.
Từ Như Ý lo đắm chìm trong thế giới riêng mình, kể đủ loại tồi tệ của Mộ Hàm Phong ở trường.
Hắn không để ý tới cô, châm chọc cô, học thể dục còn cố ý ném bóng rổ trúng đầu cô……
Rõ ràng chính là một nam sinh ấu trĩ, tự đại, cuồng vọng. Như Ý của anh, rốt cuộc coi trọng hắn ở điểm nào?
Từ Như Ý ngẩng đầu, thấy anh đứng ở đó có chút tức giận, “Tại sao không đến? Ngồi xa như vậy làm gì?”
Lục Sơ Vân nhìn cô, vị rượu bị trộn lẫn không chỉ khó uống, còn khiến anh có chút say.
Cô tức giận dẩu miệng nhỏ quá đáng yêu…… Môi đỏ phấn nộn nộn, thật muốn cắn một miếng.
Nhìn thân ảnh trước mặt càng thêm mông lung, Lục Sơ Vân nhịn không được đi qua.
Anh nhẹ giọng gọi: “Như Ý……”
24/3/2020