Mộ Hàm Phong đi đến hướng cô, dẫn theo tâm rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, hắn trêu chọc mà cười: “Cậu không chết.”
Ngữ khí là trêu chọc quen thuộc. Nhưng không ai biết, mỗi giây, mỗi phút hắn chờ đợi trước đó là dày vò cỡ nào.
Hắn cũng không biết mình vì sao sẽ coi trọng cô như thế. Có lẽ, là nhiều người bên cạnh rời đi, khiến hắn quá khát vọng đồng loại?
Mộ Hàm Phong cảm thấy bản thân điên rồi, lúc ấy zombie xung quanh còn chưa kịp dọn sạch, nhìn đến có zombie tiếp cận cô, lập tức liền chạy tới kéo thù hận.
Bị một đám zombie vây quanh, đối với nam sinh vừa mới trải qua mạt thế như hắn mà nói, tuyệt đối là một chuyện vô cùng khủng bố.
Giương nanh múa vuốt tay, mặt vặn vẹo biến hình, miệng to đầy bồn máu…… Bây giờ nhớ lại, hắn cũng không biết mình bình yên toàn thân mà lui như thế nào.
Một giây kia, Mộ Hàm Phong chỉ có một suy nghĩ: Hắn không sợ chết, nhưng hắn tuyệt không có thể chết! Vừa chết, những quái vật đó sẽ tiến lên, người hắn muốn bảo vệ liền thật sự xong rồi!
Khi giải quyết xong zombie nơi này, hắn bất chấp nguy hiểm, lại một đường giúp cô dọn sạch đường đi đến cổng sau trường, sau đó đem giết sạch toàn bộ zombie xung quanh.
Một khắc kia nhìn thấy cô, thật có thể nói là cục đá trong lòng rơi xuống đất.
Từ Như Ý nhìn mặt hắn hơi mỏi mệt. Nam sinh này, nhất định mệt muốn chết rồi đi?
Lòng cô nổi lên một trận gợn sóng nhu hoà, hơi mỉm cười, “Bởi vì, cậu vẫn chưa đáp ứng làm bạn trai mình.”
“Ha ha, xem ra cậu thật là Từ Như Ý rồi.” Mộ Hàm Phong đánh giá cô vài lần.
Lúc này, còn không quên khiến hắn làm bạn trai cô, cũng chỉ có triền miên hắn suốt ba năm Từ Như Ý mà thôi.
Tuy rằng giống hắn, trên người lây dính dơ bẩn, nhưng con ngươi rực rỡ lung linh kia, trừ bỏ cô, còn ai sẽ có nữa?
“Còn ai khác không?” Từ Như Ý tìm đề tài.
“Có đã chết, có đi rồi.” Mộ Hàm Phong đáp đơn giản. Lúc này, ai đã chết, ai tồn tại rồi đi đâu, cũng không hề quan trọng.
“À.” Cô gật đầu. Nhìn nhìn bốn phía, Từ Như Ý suy tư trong đầu.
So sánh với cổng chính thì nơi đây vắng vẻ hơn một ít, zombie xuất hiện cũng ít một chút.
Cô chọn nơi này một mặt xuất phát từ suy xét an toàn, mặt khác chính là cô cần thiết hành động đơn độc, thu thập vật tư.
Trong lòng Mộ Hàm Phong cũng có chuyện nghĩ ngợi, lúc này hắn, nhìn nam sinh đứng một bên.
Người này hắn gặp qua rất nhiều lần —— đây là Lục học trưởng bên Cao Trung Bộ, là một nam sinh ôn tồn lễ độ.
Mộ Hàm Phong thường xuyên thấy, sau tan học, anh như vô tình bồi hồi ở trước cổng trường. Chỉ cần vừa thấy Từ Như Ý, liền sẽ tới cổng đồng hành cùng cô, làm bộ trùng hợp gặp gỡ.
Lúc Lục Sơ Vân nhìn cô, thần sắc sủng nịnh kia, có mắt, đều nhìn ra được anh thích cô.
Lúc này, anh xuất hiện bên cạnh Từ Như Ý cũng rất bình thường. Nhưng là, Lục Sơ Vân hiện tại mặc kệ là giả dạng, cử chỉ, hơi thở, đều vô cùng quái dị. Mắt kính mang ở trên mặt kia hắn chưa từng gặp qua, có chút nghiêng lệch, cũng không thấy anh chỉnh lại.
Thật không hợp với lẽ thường, Mộ Hàm Phong cảm thấy cực kỳ khả nghi.
“Chào học trưởng!” Hắn nhẹ nhàng mà tiếp đón một tiếng.
Trả lời hắn, là một mảnh im lặng.
Mộ Hàm Phong gắt gao nhìn chằm chằm anh, trong lòng đã có chút hiểu rõ. Nói với Từ Như Ý vẫn cứ trấn định bên kia: “Anh ấy đối với chúng ta mà nói, rất nguy hiểm.”
Tính cách học trưởng này ôn hòa, ngày thường dù cho anh không chủ động chào hỏi hắn, cũng sẽ cười cười với hắn. Tuyệt đối không thể không để ý hắn tiếp đón.
Từ Như Ý không để bụng, cô cười: “Cậu với anh ấy mà nói, cũng rất nguy hiểm.”
“Từ Như Ý, anh ấy bị nhiễm rồi, phải không?”
22/2/2020