Ngày này, anh vượt qua trong thất thần.
Tan học, Lục Sơ Vân gấp không chờ nổi đợi cô ở cửa phòng học.
“Sơ Vân Ca!” Từ Như Ý chạy như bay đến.
Cô mặc bên người áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là áo khoác màu lam nhỏ, eo nhỏ chưa đủ ôm chặt bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. Phía dưới là váy dài cùng màu, trên chân một đôi vớ cao màu trắng.
Dáng vẻ vô cùng học sinh, anh xem đến trước mắt sáng ngời.
Cô lấy cặp sách, ném vào trong lòng ngực anh.
“Tan học của học sinh trung học, cảm giác thế nào?” Lục Sơ Vân ôn thanh hỏi.
Từ Như Ý mặt mày hớn hở, “Sơ Vân Ca! Lớp em có một nam sinh soái ngây người! Em rất thích cậu ấy!”
Lục Sơ Vân giật mình, “A…… vậy lão sư có nói gì không?”
“Cậu ấy tên Mộ Hàm Phong, ngay cả tên cũng soái nữa!” Cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng “Sơ Vân Ca, anh nói xem có phải hay không?”
“…… Phải. Hôm nay phát sách mới sao? Cặp sách nặng như vậy.”
“Hừ hừ, dám không để ý tới em, em nhất định khiến cậu ấy làm bạn trai em!”
“……”
“Sơ Vân Ca, sao anh không nói lời nào vậy? Anh không thấy vui cho em sao?”
“Anh rất vui mà.”
Từ Như Ý dẩu miệng, “Sao em không nhìn ra chứ?”
“Anh, biểu hiện không rõ ràng sao?”
Cô ngừng lại, cố gắng ước lượng mũi chân, dùng đầu ngón tay hơi lạnh điều chỉnh độ cong khóe miệng anh: “Nào, cười một cái ~ nói ‘cà tím’ ”
Lục Sơ Vân nhấp môi, “Như Ý, anh thật sự rất vui mà.”
Trở về nhà, anh ngã vào trên giường, rầu rĩ không vui.
Lúc này, điện thoại bên cạnh vang lên, “Như Ý, làm sao vậy?”
“Sơ Vân Ca, có người bắt nạt em! Giúp em giáo huấn hắn đi!”
“Em ở nơi nào?”
“Phố ăn vặt Đông Nam, hu hu…… em cho anh một giây đến đây!!”
“Được. Em chờ anh, Như Ý đừng sợ, anh lập tức tới ngay!” Lục Sơ Vân lung tung tròng lên giày, chạy như bay ra cửa.
Từ nhà anh đến con phố này cần qua ba giao lộ, quẹo vào hai đường tắt. Đừng nói một giây, mười phút cũng không kịp.
Nhưng mà, đối với Lục Sơ Vân mà nói, chỉ cần cô ra mệnh lệnh, vô luận thế nào anh cũng muốn làm!
Xuống lầu, anh lên xe đạp không biết ai để đó, chạy đến phố ăn vặt.
“Anh đến muộn!” Từ Như Ý đang ngồi trên một cái ghế dài, phát giận với anh.
“Như Ý…… Ai…… Bắt nạt em?” Lục Sơ Vân thở hồng hộc.
“Hắn!” Từ Như Ý chỉ vào pho tượng bên cạnh, cô vô cớ gây rối, “Vừa rồi em đi qua nơi này, vậy mà nó dám cản đường em!”
“Được rồi. Ngày mai anh cho người tới hủy nó. Chúng ta về thôi.” Lục Sơ Vân nhẹ nhàng an ủi.
“Đi không nổi, Sơ Vân Ca, cõng em!”
“Ừ. Lên nào.”
“Sơ Vân Ca, Mộ Hàm Phong nói em tính đại tiểu thư nặng quá, cả đời cũng không thể thích em! Anh nói xem cậu ta có ác hay không chứ!”
“Quá đáng giận……”
“Anh không được nói xấu cậu ấy!”
“…… Được rồi.”
“Sơ Vân Ca, tính tình em thật sự rất xấu sao?”
“Một chút cũng không xấu.”
“Anh gạt em! Anh nhất định là ghét bỏ em!”
“Anh không có.” Lục Sơ Vân đẩy đẩy người sau lưng lên trên, tiếp tục đi tới, “Như Ý là cô gái tốt nhất thế giới.”
Từ Như Ý ôm cổ anh, dựa lên lưng anh, “Vẫn là Sơ Vân Ca tốt nhất!”
“Ừ.” Anh nhẹ giọng trả lời.
Như Ý không hề xấu. Bởi vì tính đại tiểu thư của cô, tất cả đều do anh một tay nuông chiều ra.
Anh muốn cho cô thứ tốt nhất thế giới, hy vọng cô vĩnh viễn vô ưu vô lự dưới sự bảo hộ của mình.
Anh có thể vô điều kiện bao dung cô, không đáy hạn dung túng cô.
Cô muốn, anh sẽ nghĩ mọi cách để thỏa mãn.
Cô thích, anh sẽ dùng hết toàn lực để làm được.
22/3/2020