"Vân Hải, chúng tôi đã báo nguy, sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ đưa hắn đem đi xử lý!" Người của Tô gia rất nhanh đã tới, một nhóm người đứng cạnh đầu giường hắn.
Tô Vân Hải lên tiếng ngăn cản: "Không cần, tôi sẽ tự mình điều tra."
Hắn nhìn mình bị Từ Như Ý cho vào phòng cấp cứu nằm, tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Từ Như Ý ngây người ở bệnh viện ba ngày, nói với người trong nhà là ra ngoài giải sầu. So sánh Tô Vân Hải đè trên người cô thì hắn bị thương nghiêm trọng hơn một tí, ước chừng khoảng mười ngày nằm viện.
Nhớ lại tình cảnh nổ mạnh lúc đó, Tô Vân Hải dường như vô thức bảo vệ cô. Khả năng này chắc hắn cũng chưa tự nhận biết được đi?
Khi Từ Như Ý về đến nhà, có vị khách không mời mà đến.
Người này hẳn là sau này mới xuất hiện, cư nhiên bây giờ lại đến nhà cô.
"Như Ý, đây là thiếu gia Bạch gia, con lại đây chào hỏi một tiếng." Ba Từ tiếp đón cô.
"Ba, con rất mệt. Hơn nữa người ta là đàn ông, lúc này con nên tránh đi mới phải." Bước chân Từ Như Ý không dừng lại, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Anh ta là Bạch Diệc Khả, là anh em tốt nhất của Tô Vân Hải, cũng là tên ăn chơi phong, trụy lạc vô độ. Trước đó vẫn luôn du học ở nước ngoài, đã lâu rồi mới có thể trở về.
Anh ta là đại chiêu do Tô Vân Hải thả ra, dễ dàng một tay đối đãi với con gái. Tự nhiên xuất hiện trước một năm, Từ Như Ý không thể không đề phòng.
Ba Từ bất đắt dĩ cũng sủng nịch, "Con bé vô lễ, Bạch thiếu gia chớ trách nó."
"Không sao." Bạch Diệc Khả rộng lượng cười, như suy tư điều gì nhìn về phía thân ảnh biến mất ở cửa.
Ngày hôm sau, Từ Như Ý mới ra khỏi cửa, thấy một chiếc Ferrari đã sửa đổi phong cách bên ngoài.
Bạch Diệc Khả lộ ra nửa thân mình, mỉm cười đối với cô nói: "Như Ý, muốn đi đâu, anh có thể may mắn đưa em đi một đoạn đường không?"
Từ Như Ý lạnh lùng, đạm cười ra tiếng: "Thực xin lỗi, anh không có vinh hạnh này."
Bạch Diệc Khả nửa giây sửng sốt, nở nụ cười theo sau, "Đại tiểu thư, em thật có ý tứ!"
Từ Như Ý liếc anh ta một cái, "Nhớ không lầm, ngày hôm qua anh rất có lễ độ với ba tôi. Hôm nay cứ như vậy đùa giỡn con gái ông ấy, coi ổn sao?"
Bạch Diệc Khả còn chưa từng chạm qua cái đinh mềm như thế, cậu anh tuấn tiêu sái, đối với con gái đó giờ vẫn luôn luôn thuận lợi.
"Đại tiểu thư, anh không có ý gì khác. Chỉ là......"
"Tôi rất bận, anh đã quấy rầy đến tôi, đây là hành vi cực kì không lễ phép."
Từ Như Ý vừa đi, đôi mắt Bạch Diệc Khả lạ thường.
Không đúng a, Tô Vân Hải không phải nói đây là một cô gái tuỳ tiện sao? Còn nói cô cởi quần áo ở khách sạn muốn hiến thân cho hắn.
Đây rõ ràng không giống với người tên kia nói!
Bạch Diệc Khả nghiền ngẫm nhing thân ảnh xinh đẹp kia, trên mặt ý cười càng ngày càng dày đặc.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Bạch Diệc Khả: "Chào, Vân Hải, tôi đã trở về."
"Nhanh như vậy? Cậu gặp qua cô ấy rồi sao?"
"Đúng vậy, là một cô gái rất thú vị nha."
"Thú vị à? A...... Diệc Khả, cậu ngàn vạn đừng bị kỹ thuật diễn của cô ấy che mắt."
"Kỹ thuật diễn?" Bạch Diệc Khả không tỏ ý kiến, "Nhưng mà tôi, vẫn cảm thấy rất thú vị."
Bên kia trầm mặc vài giây, đột nhiên cắt đứt điện thoại.
Bạch Diệc Khả lẩm bẩm: "Kỳ quái, sao cậu ta lại giống như đang sinh khí?"
Phía bên kia
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ -10, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 60, đối với Liễu Lan Nhân là 70. Tiếp tục nỗ lực! 】
Từ Như Ý tự nhiên nhận được cái nhắc nhở này.
Tâm tư của tên kia thật là khiến người khác khó nắm lấy. Cô ở xa như vậy mà cũng có thể vô tội trúng đạn?
30/10/2019