Lâm Dật Dương nhìn thiếu nữ trước mặt.
Cô có một khuôn mặt mỹ nhân thon nhỏ, gương mặt trắng nõn hồng hào, hai hàng lông mày lá liễu cong cong tinh tế tú khí.
Lúc này, đôi mắt Như Ý chứa đựng chờ mong, đại thần ngập nước sáng ngời long lanh kia, mỉm cười nhìn hắn.
Lâm Dật Dương lúc này mới nhận ra, chính mình thật không đủ hiểu biết cô. Như Ý tựa như trên người có một tòa bảo tàng mê dạng, cám dỗ hắn không ngừng đào sâu, nhìn thấu triệt cô hơn.
“Lâm đại ca, huynh cảm thấy thế nào?” Từ Như Ý lại lần nữa đặt câu hỏi.
“Mùi thơm thuần ngào ngạt, tinh tế lâu dài, dư vị vô cùng.” Lâm Dật Dương một hơi đem chúng nó uống sạch, tán thưởng.
“Thật tốt quá. Lâm đại ca, ta ủ rất nhiều, nhưng mà rượu này lại chỉ có tồn nửa năm. Ta muốn đem số còn dư đi bán, đổi lấy tiền, huynh cảm thấy sao?”
Lâm Dật Dương vừa nghe tự nhiên cao hứng.
Từ Như Ý trưng cầu thức vấn đề, làm hắn cảm giác được cô ỷ lại hắn, tín nhiệm hắn, khiến cho chủ nghĩa đại nam tử của hắn được phát huy đến đầy đủ.
“Chủ ý này không tồi.” Lâm Dật Dương tán đồng.
“Cảm ơn huynh!”
Nhìn bộ dáng cô vui vẻ, Lâm Dật Dương hiểu ý cười.
Hắn phát hiện, mình đặc biệt thích xem dáng vẻ tươi cười của Như Ý. Khi ấy, cô luôn lộ ra mấy cái răng nanh nhòn nhọn nho nhỏ, càng xem càng đáng yêu.
Âm thanh cô thật dễ nghe, nghe thế nào cũng không chán.
“Lâm đại ca, lúc đi bán, còn phải phiền huynh giúp đỡ.” Từ Như Ý lại nói.
“Được thôi!” Lâm Dật Dương vui sướng.
Lúc này mặt trời nghiêng phía tây, Lâm Dật Dương cảm giác đầu hơi nặng, biết có chút say do không thắng lực rượu.
Hai mắt Lâm Dật Dương mê ly nhìn chằm chằm mặt Từ Như Ý.
Ánh hoàng hôn nhu hòa chiếu vào gương mặt trắng nõn của cô, như là phủ lên một tầng sa mỏng, tựa như ảo mộng, có vẻ cô càng thêm xinh đẹp động lòng.
Cô gái bỗng nhiên cười hào phóng, môi đỏ mê người hơi hơi giơ lên, làm người ta nhịn không được muốn nhấm nháp —— kia nhất định là tư vị đẹp trên đời này.
Lâm Dật Dương đột nhiên cảm giác tim không chịu khống chế đập nhanh hơn. Hắn khẽ liếm môi, nuốt nuốt nước miếng thấm thấm yết hầu.
“Ta, ta đi về trước.” Lâm Dật Dương không dám ngốc thêm một giây, sợ mình không nhịn được mạo phạm cô.
Về đến nhà, hắn một đầu ngã vào trên giường. Lúc này rượu đi lên, bên tai đều hơi hơi đỏ.
Lâm Dật Dương hít sâu một hơi, nhắm mắt, tràn ngập đầu óc đều là thân ảnh Như Ý, vứt đi không được.
Nhớ tới bộ dáng cô ngồi xổm bên bờ sông nhỏ giặt quần áo; nhớ tới bộ dáng giúp hắn lau mồ hôi ở rừng cây khi hắn hái nho; nhớ tới bộ dáng cô cầm mơ ngâm, đặt vào trong lòng bàn tay hắn……
Lâm Dật Dương khóe miệng nâng lên một nụ cười sung sướng, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 60, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 25. Làm tuyệt lắm! 】
Ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau Lâm Dật Dương liền rời giường.
Vội thu hoạch xong vụ thu, nên thời gian mọi người đều nhiều lên.
Hắn đi đến bờ sông nhỏ, câu lên mấy con cá. Cầm hai con về nhà, còn lại đưa hết đến Từ gia.
Nhìn thấy Từ Như Ý đang ở trong viện phơi quần áo, Lâm Dật Dương vì sợ bị hiểu lầm, chỉ đứng ở trước cửa lớn không tiến vào.
“Muội tử, ta tặng hai con cá cho các muội.”
Từ Như Ý đi ra nhận lấy, “Cảm ơn huynh, Lâm đại ca!”
“Không khách khí. Đúng rồi, muội không phải nói muốn đi bán rượu sao? Khi nào thì xuất phát?”
“Hôm nay liền có thể, ta đã mướn xong xe, kêu Từ Xuân nữa là được.”
Một nam một nữ đơn độc đi là không thích hợp, nhưng có thêm Từ Xuân sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Bọn họ lại lần nữa đi thị trấn trên.
23/1/2020