“Được a được a!” Hắn vỗ tay.
Đến lúc nàng phải đi, Dạ Dục Cẩm biểu hiện ra cực kỳ không tha, đôi ngươi đen nhánh tràn ngập chờ đợi, “Tỷ tỷ, ngày mai nhất định phải tới nha!”
“Ừ.” Từ Như Ý trả lời nói.
Sau khi trở về, nàng cho người ra ngoài mua một ít món đồ chơi và đồ ăn vặt tiểu hài tử thích. Theo sau, Từ Như Ý vào thư phòng, bắt đầu xuống tay viết viết vẽ vẽ.
“Yến Nhi, tìm mấy thợ thủ công, chiếu theo bản vẽ làm ra.”
“Vâng, thưa nương nương.” Yến Nhi nhìn đồ vật trong bản vẽ, thiết kế rất hay. Đây rõ ràng dành cho tiểu hài tử chơi, đáng tiếc Đại hoàng tử đã sắp mười lăm tuổi……
Yến Nhi thở dài: “Đáng tiếc, nếu Đại hoàng tử bình thường thì có bao nhiêu tốt.”
Từ Như Ý cười cười, “Bình thường, sẽ không phải tốt như bây giờ.”
Nguyên nhân chính vì vô dục vô cầu, mới có vẻ đáng quý.
Yến Nhi nghĩ nghĩ: “Nói vậy cũng đúng.”
“Nên đi chuẩn bị đồ ăn cho Hoàng Thượng.” Từ Như Ý đến phòng bếp nhỏ.
Tuy rằng không biết Dạ Vô Thương khi nào sẽ tâm huyết dâng trào đi qua, nhưng nàng theo thói quen làm một bàn món ngon tinh xảo, ngồi giữa sân chờ đợi. Mặc kệ đa số thời gian, đều chờ không tới.
Dạ Vô Thương có một khoảng thời gian không tới, khi đến, hắn thấy nàng đang ngồi ở nơi đó thất thần.
Hắn bảo những người khác lui ra, nhẹ nhàng đi qua.
Từ Như Ý đang đưa lưng về phía hắn. Trời nhập xuân không lâu, vẫn chưa được coi là nhiều ấm áp, nhưng nàng đã thay xuân y thanh thoát. Sắc lụa vàng nhạt mỏng khoác ở thân nàng, thân mình hơi mảnh khảnh sau khi bỏ đi áo bông dày nặng, có vẻ phá lệ hiu quạnh.
“Suy nghĩ cái gì?” Dạ Vô Thương đi đến phía sau nàng.
“Hoàng Thượng?” Từ Như Ý vui sướng quay đầu, theo sau hờn dỗi, “Thần thiếp mỗi ngày đều chờ Hoàng Thượng! Suy nghĩ đương nhiên là ngài khi nào mới có thể tới!”
“Trẫm không phải tới rồi sao?” Hắn ngồi bên người nàng, kéo tay nàng.
“Hoàng Thượng, thần thiếp lại học món ăn mới, mau nếm thử.”
“Ừ.” Dạ Vô Thương gật đầu.
Ăn đồ ăn nàng đưa tới, Dạ Vô Thương rất là thỏa mãn. Nàng có đôi tay khéo, có thể làm ra đồ ăn mỹ vị nhất thế gian.
Mỗi lần tới đây, hắn đều cố ý đem bụng rỗng.
Dạ Vô Thương nhìn tiểu nữ nhân trước mặt, miệng nàng nói muốn tranh sủng, lại luôn an phận thủ thường lẳng lặng chờ.
Phi tử khác ai cũng hối lộ tổng quản thái giám bên người hắn, để cho bọn họ ám chỉ đến nơi các nàng. Chỉ có nàng, trước nay luôn đơn phương bị động.
Dạ Vô Thương không khỏi mở miệng: “Như Ý, nàng không phải muốn tranh sủng sao? Vì sao không chịu chủ động một chút?”
Đôi tay Từ Như Ý chống cằm, chớp hai mắt nhìn người trước mặt: “Thần thiếp muốn chứ! Nhưng Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, thần thiếp muốn cho Hoàng Thượng tới nơi này, đơn giản cũng vì để ngài bài ưu giải nạn. Nếu Hoàng Thượng không muốn tới……”
“Như Ý cũng biết dùng lời nói dối dỗ trẫm vui vẻ.” Dạ Vô Thương làm bộ oán trách nói.
“Đúng vậy. Thần thiếp nói dối, thần thiếp thật ra rất ích kỷ…… Nhưng mà, nếu không đi tranh, Hoàng Thượng sẽ mang đến kinh hỉ cho thần thiếp.”
“Sao nàng lại nói thế?”
“Không biết Hoàng Thượng có tới hay không, ngày nào đó sẽ tới, như vậy, vẫn luôn có thể mong đợi. Tới, thần thiếp cảm thấy là kinh hỉ; không tới, cũng có thể chờ mong một trận.”
Trong lòng Dạ Vô Thương khẽ nhúc nhích.
Nếu nàng thật sự yêu hắn, như vậy nhất định hy vọng hắn mỗi ngày đều bồi tại bên người. Sẽ không rộng lượng chịu đựng khi hắn ngủ lại bên những người khác.
Là một hoàng đế mà nói, Dạ Vô Thương có rất nhiều nữ nhân, chính hắn cũng mâu thuẫn: Muốn nhóm nữ nhân của hắn vì hắn tranh giành tình cảm, lại hy vọng các nàng hoà bình ở chung.
2/4/2029