Không nghĩ tới, Đức Phi cũng không được sủng ái, nàng tới hơn một tháng, ngay cả bóng dáng Hoàng Thượng cũng chưa nhìn đến.
Còn may, sau đó cuối cùng tìm được cơ hội có thể biểu hiện chính mình.
Nhưng Dạ Vô Thương không có coi trọng nàng, ngược lại càng ngày càng lạnh nhạt. Nàng cảm thấy mình hẳn là càng cản càng hăng, đối với vị trí Hoàng Hậu càng nhất định phải được.
Nhưng trời không chiều lòng người. Đến hiện tại, nàng mới hiểu được: Thật ra nàng có thể được hạnh phúc.
Nghe nói nam nhân vốn dĩ là phu quân của nàng (con trai đệ nhất phú thương kinh thành) tướng mạo bất phàm, khiến người mềm ấm. Tính tình tính cách rất giống Dạ Dục Cẩm.
Sau khi hắn cưới nữ tử thế gia khác, liền cự tuyệt cưới thiếp, hiện tại đã làm phụ thân, một nhà bọn họ đối với nữ nhân kia đều rất tốt.
Đây vốn phải là nàng mà! Thi Giai Nghi khóc không ra nước mắt!
Nhưng, bây giờ nàng đã không thể ra khỏi lãnh cung này một bước! Ấm no cũng thành vấn đề!
Lưu luyến liếc nhìn không trung một cái, thế nhưng cung tường quá cao, nàng không thấy được gì cả.
Thả người nhảy, Thi Giai Nghi kết thúc sinh mệnh mình.
Ba tháng sau Từ Như Ý mang thai, mười tháng sau, sinh hạ một nữ hài xinh đẹp.
Dạ Vô Thương cao hứng hỏng rồi. Dù sao hiện tại hắn chỉ sủng một mình nàng, phi tử khác đã không còn cơ hội mang thai.
“Như Ý, trẫm đặt tên là Dục Ninh, đó đã từng là phong hào của nàng. Như vậy có thể chứ?”
“Tạ Hoàng Thượng ban danh cho hài nhi.” Từ Như Ý vui vẻ nói.
Chỉ số thông minh của Dạ Dục Cẩm đã không khác với người thường, hắn rất nỗ lực, hy vọng làm được tốt nhất. Đã được lập thành Thái Tử.
Có điều, hắn đã có cung riêng, không hề ở trong hoàng cung nữa.
Một năm thời gian, cũng chỉ có trừ tịch, Từ Như Ý mới gặp hắn một lần.
~~~~~~~~~~~~~
Mấy năm về sau
Thiếu niên mười tám tuổi đứng ở Mai Viện.
Cảnh sắc còn như năm đó, nhưng người lại sớm đã không ở.
Dạ Vô Thương không có bổ sung qua cung. Từ sau khi Từ Như Ý dọn đến Phượng Tê Cung, Mai Viện vẫn luôn trống, nhưng lại cho người mỗi ngày quét tước.
Dạ Dục Cẩm nhìn qua. Nơi này, đã từng là nơi nàng ở nhiều năm. Mỗi một chỗ, đều có hơi thở nàng.
Mầm non nàng tự tay gieo đã thành cái cây rất cao, sau vài năm nữa lại sẽ kết quả.
Hắn thường xuyên nhớ lại, năm đó, bên thềm đá kia, nàng dùng đũa đưa đồ ăn đến trong miệng hắn.
Dạ Dục Cẩm đã nhớ không nổi hương vị món ăn ấy, lại chỉ nhớ rõ bên trên chiếc đũa, lây dính hơi thở nàng.
Nhớ tới khoảng thời gian cùng nàng ở bên nhau, đơn thuần mà hạnh phúc. Đôi mắt nàng thanh triệt sáng ngời, chứa đầy chờ mong với hắn.
Cho nên, hắn biết rõ sau khi khôi phục trí lực, nàng rất nhanh sẽ rời xa, nhưng hắn vẫn luyến tiếc nhìn nàng thất vọng.
Cuối cùng một lần thấy nàng, nữ nhân kia hơi mỉm cười, ngữ khí ôn nhu: “Cẩm Nhi, đệ nên tuyển phi.”
Mấy chữ, đã đập nát tâm can hắn.
Nàng biết rõ hắn thích nàng, lại phải tự tay chặt đứt niệm tưởng của hắn.
Hắn vẫn luôn nghe lời nàng như vậy, mặc cho đau lòng khó nhịn, vẫn ngoan ngoãn mà đáp: “Tỷ tỷ an bài là được.”
……
“Thái Tử! Cuối cùng cũng tìm được chàng!” Thái Tử Phi của hắn hưng phấn chạy chậm đến, nắm lấy bàn tay lớn của hắn.
Nữ hài kia đoan trang thùy mị, xinh đẹp thông minh, nhân ái hiếu thuận…… Tuyệt đến nỗi không thể bắt bẻ.
Chỉ tiếc, hắn vĩnh viễn sẽ không yêu nàng.
Thu hồi thần thức, Dạ Dục Cẩm hơi mỉm cười, “Ừ. Đến xem cái cây năm đó phụ hoàng bọn họ trồng kết quả không?”
“Sao, là do phụ hoàng tự mình gieo hả?”
“Đúng. Chúng ta hồi cung đi.”
“Thái Tử……” Gương mặt Thái Tử Phi lộ ra đỏ ửng, “Thần thiếp cũng muốn cùng Thái Tử, trồng một cây nhỏ như vậy……”
“Ngày mai, bảo Thường Đức cùng nàng, tìm một chỗ rồi trồng đi.” Hắn đã sải bước đi.
Thái Tử Phi chần chờ hai giây, nhanh chóng đuổi theo, “Được!”