Tiêu Vũ Triết nhìn dung nhan cô, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận lóng lánh như toả nắng. Khóe miệng mỉm cười thỏa mãn, cô đã lâm vào mộng đẹp.
Giờ anh mới biết, cô gái này nhẹ không thể tưởng tượng nỗi, giống một mảnh lông vũ không trọng lượng.
Tiêu Vũ Triết ôm cô, chậm rãi đi đến hướng mép giường, sợ người trong lòng ngực tỉnh giấc.
Lúc đem cô buông ra, Từ Như Ý đột nhiên kéo anh lại.
“Không cần…… Đừng đi……” Cô lẩm bẩm.
Tiêu Vũ Triết chưa kịp phản ứng, lập tức ngã xuống dưới, thiếu chút nữa đè ở trên người cô.
Anh đỏ mặt, nhìn người gần trong gang tấc.
Còn may, cô vẫn nhắm hai mắt, không có tỉnh lại.
Tiêu Vũ Triết thở phào nhẹ nhõm, dùng khuỷu tay chống đỡ trọng lượng toàn thân, như vậy nhìn xuống người dưới thân.
Từ Như Ý hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, biểu hiện cô đã tiến vào trạng thái ngủ say. Nhưng khóe miệng còn hơi nâng, dường như là giấc mơ rất đẹp.
Cô mặc áo ngủ phim hoạt hình trắng miên chất, lớp vải mềm mại đem dáng người lả lướt hấp dẫn của cô phác hoạ ra một đường cong tuyệt đẹp.
Chỗ cổ áo hơi rộng kia, là đường cổ cong trắng tuyết duyên dáng cùng với xương quai xanh tinh tế. Xuống phía dưới, là ngực vừa mới hoàn thiện phát dục……
Tiêu Vũ Triết đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, tim đập nhanh hơn. Cảm giác rằng nếu mình ở lại nhiều hơn một giây, khả năng nhất định sẽ xâm phạm đến cô, anh nhanh chóng rời khỏi người cô.
Nhưng Từ Như Ý tựa như thấy thiếu cảm giác an toàn, gắt gao lôi kéo tay anh. Tiêu Vũ Triết đành phải nằm cạnh cô.
Mùi hương đặc biệt của thiếu nữ truyền đến chóp mũi, cái loại hơi thở như có như không này quanh quẩn bên người anh, làm Tiêu Vũ Triết luôn luôn thờ ơ cũng có chút không bình tĩnh.
Anh muốn xoay người, lại sợ ảnh hưởng đến người bên cạnh. Đành phải luôn duy trì tư thế nằm thẳng không nhúc nhích.
Tiêu Vũ Triết không biết mình ngủ khi nào. Lúc anh tỉnh lại, bên cạnh đã trống rỗng, dùng một tay sờ, độ ấm đã không còn.
Anh xuống giường, thay quần áo. Phát hiện Như Ý quả nhiên đang ngốc tại phòng bếp.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, cô mỉm cười xoay người: “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.” Tiêu Vũ Triết đáp lại.
“Bữa sáng sắp xong rồi, cậu đi đánh răng rửa mặt trước đi!”
“Ừ.”
Tiêu Vũ Triết vào phòng tắm, nhận thấy kem đánh răng đã được vắt sẵn, nước trong cốc đã được rót vừa phải. Khăn lông cũng được treo lên giá đỡ của gương.
Cô thế nhưng chu đáo đến thế!
Tiêu Vũ Triết không biết đây là lần thứ mấy anh hiểu ý cười, tóm lại, tâm tình cực kỳ tốt đẹp.
Rửa mặt xong, anh đi đến bàn ăn, Từ Như Ý đã dọn xong chén đũa.
“Đây là cháo bào ngư tớ mới học. Mới vừa làm xong, độ ấm cũng thích hợp, nếm thử xem thích không?”
“Ừ.”
“Nhớ mỗi ngày uống một ly sữa bò.”
“Được.”
“Trứng gà lột xong, để trong chén sao?”
“Có thể.”
Anh không quá giỏi về biểu đạt, luôn là cô một người nói không ngừng.
Ăn qua bữa sáng, Tiêu Vũ Triết đi lấy xe đạp. Từ Như Ý đã chuẩn bị cặp sách chờ ở cửa.
Thấy anh tới, Từ Như Ý liền nhẹ nhàng ngồi lên.
Kỳ thật trước kia Từ Như Ý vẫn luôn là tài xế phụ trách đưa đón.
Nhưng sau khi thấy anh đạp xe mỗi ngày, cô liền nói với nhà rằng mình cũng muốn đạp xe đi học.
Ngay lúc đó Tiêu Vũ Triết nghĩ, nữ sinh kiều khí này khẳng định là nhất thời mới mẻ, sẽ mau từ bỏ.
Rốt cuộc trong siêu xe thoải mái, sẽ không gặp gió thổi mưa xối, cái lạnh thấu xương.
Không ngờ tới chính là, cẩn thận tính ra, cô vậy mà đã kiên trì hơn một năm! Từ ngày cô bắt đầu quyết định muốn cùng anh đồng bộ, bất kể trời gió to mưa lớn, cô đều kiên trì đạp xe tới trường!
11/12/2019