Từ Như Ý không biết mình đã ngủ bao lâu, cô chỉ cảm thấy tinh thần cô như bị nhốt trong một không gian kín. Hiện tại, cuối cùng cũng được thả ra.
【 Ký chủ, cô tỉnh rồi! 】Hệ thống kích động nói.
“Con của ta…… Thật sự không còn sao?”
【 Con bé thật sự quá yếu ớt, đã chịu thương nghiêm trọng, không có biện pháp chữa trị.】 Hệ thống áy náy nói, 【 Nhưng hãy yên tâm, thân thể của cô ta vẫn luôn dùng năng lượng che chở, thảo dược Vương tử điện hạ dùng cho cô rất hữu dụng, cô dùng xong đã khôi phục khá tốt. Hai người về sau sẽ có con lại thôi. 】
“Phải…… Nhưng, chung quy không phải con bé……” Từ Như Ý cũng không mở mắt. Cô biết, một khi người khác thấy cô tỉnh lại, nhất định sẽ rất ồn ào.
Cô muốn yên tĩnh một chút.
【 Ký chủ, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nhưng tinh thần lực suy yếu quá mức, tạm thời không thích hợp thoát ly thân thể. 】
“Ừ, không sao cả. Ta muốn ngủ tiếp trong chốc lát.”
Cảm xúc cô như vậy trở về cũng không thể tiến hành nhiệm vụ tiếp theo, chi bằng ở chỗ này dưỡng tốt rồi lại nói.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa, thấy được nam nhân canh giữ ở mép giường. Tư Đồ Ngạn nhắm mắt ghé vào bên người cô, nắm chặt tay cô.
Từ Như Ý không biết mình hôn mê bao lâu, nhưng người nam nhân này nhìn tựa như không ngừng già hơn mười tuổi.
Cô có chút đau lòng. Không có con, cũng là một đả kích lớn với hắn, nhưng hắn còn cần tự mình chăm sóc tốt bản thân.
“Ngạn……”
“Như Ý? Nàng đã tỉnh?” Tư Đồ Ngạn nghe được giọng cô lập tức tỉnh lại. Kéo tay cô, nháy mắt nước mắt ngập tràn hốc mắt, “Thật tốt quá……”
Hắn bất chấp mình bị thương trên người, bất chấp chân hoại tử do đông lạnh, bất chấp ngực nhiễm trùng, hết thảy hết thảy, tất cả tâm hắn đều ở trên người nàng!
“Ừ. Thiếp không có việc gì. Cảm ơn chàng.”
“Đừng nói cảm ơn, là ta không không chăm sóc nàng tốt…… Là ta sai……” Tư Đồ Ngạn nâng tay cô, đặt bên môi hôn.
Từ Như Ý lắc đầu, “Không đâu. Điện hạ đã rất tốt.”
Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt gần như không có bất kì huyết sắc nào, ngón tay Từ Như Ý đưa đến chỗ bắt mạch của hắn.
Cô tức khắc khổ sở muốn rơi nước mắt.
Đối với cô mà nói, khoảng cách cô nhắm mắt và mở mắt, người nam nhân này thế nhưng đã hao hết mười năm phương hoa!
Thân thể Tư Đồ Ngạn hao tổn quá độ. Vương tử anh tuấn soái khí của cô, chỉ trong giây lát từ một thiếu nên chưa đến hai mươi tuổi, gần như là thành thể chất người trung niên!
Những tang thương rõ ràng trên khuôn mặt đó, tóc hai màu hỗn loạn trắng bệch……
Tim cô thật đau, nước mắt ngăn không được chảy xuống.
“Như Ý, nàng làm sao vậy? Là miệng vết thương còn đau sao? Người đâu……” Nhìn thấy cô khóc, Tư Đồ Ngạn lập tức luống cuống.
“Không, đừng gọi người.” Từ Như Ý ngăn cản hắn, “Ngạn, chân của chàng……”
Tư Đồ Ngạn ngẩn người, làm sao nàng biết? Nhưng hắn nhanh chóng ra vẻ trấn định, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Chân ta? Làm sao vậy?”
Từ Như Ý khổ sở rơi lệ, duỗi tay xoa mặt hắn, “Không được gạt thiếp. Từ nhỏ thể chất thiếp yếu, thường xuyên tiếp xúc với thái y, cho nên biết một chút y thuật. Ngạn, chàng sao lại ngốc đến thế?”
Dùng đôi chân đổi mạng cô, đáng giá sao?
Cô thật ra không tốt chút nào. Vì sao, nam nhân nơi này một đám đều si tình như vậy chứ?
“Như Ý, ta không có việc gì. Nàng đừng khóc được không? Nàng khóc ta sẽ đau lòng. Chân ta rất tốt, dù cho không có ta vẫn sẽ là vua của mảnh thảo nguyên này mà. Như Ý, đừng lo lắng, tin tưởng ta được không?” Tư Đồ Ngạn ngược lại an ủi cô.
Cả đời hắn không thể đứng lên được nữa, không thể ôm nàng, thực hiện lời hứa từng hứa. Nàng đã đáp ứng sẽ mỗi ngày bồi hắn ngắm bình minh và hoàng hôn, nhưng mà hắn lại không thể làm được……
15/2/2020