“Hoàng Thượng!” Sắc mặt Thi Giai Nghi không tốt lắm, nhưng rất nhanh cố căng tươi cười, “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, cho phép thần nữ nói hai câu.”
Dạ Vô Thương có hảo cảm với nàng, cũng không có khó xử, “Được, trẫm nghe ngươi nói.”
Thi Giai Nghi cẩn thận bình ổn hô hấp bản thân, “Hoàng Thượng, hôm nay là trừ tịch, đây là điềm lành!”
Nếu không phải Từ Như Ý đã nói ra, Dạ Vô Thương sẽ rất tò mò vì sao một chuyện mọi người xem là không may mắn, ở trong miệng nàng cố tình thành điềm lành.
Nhưng hiện tại Dạ Vô Thương đã biết đáp án, không những không hiếu kỳ, ngược lại có chút thất vọng.
Hắn cho rằng, nử tử này sẽ mang đến cho mình cảm giác khác biệt, sẽ nghĩ ra cái gì mới lạ.
“Trẫm đã biết, ‘ tuổi tuổi bình an ’ đúng không?” Dạ Vô Thương bình đạm nói.
Thi Giai Nghi vốn tưởng rằng đây là cơ hội tốt cho mình biểu hiện. Nàng bên ngoài xuất sắc, giải thích độc đáo, vũ đạo khác lạ nhất định sẽ khiến cho Dạ Vô Thương hứng thú.
Không nghĩ tới, Dạ Vô Thương vậy mà cũng có thể nghĩ đến “tuổi tuổi bình an”. Quả nhiên là nam chủ, chỉ số thông minh không phải tầm thường.
Nàng thật ra không biết, Từ Như Ý đã diễn một lần trước khi đến đây, lý do thoái thác của nàng cũng không còn mới mẻ.
“Lui xuống đi.” Tầm mắt Dạ Vô Thương chuyển sang nơi khác, mới mẻ nhất thời đã qua, không có liếc nhìn nàng thêm một cái.
Chuyện này nhanh chóng đi qua, đến phiên sứ thần ngoại quốc hiến cống.
Những người khác đều rất bình thường, đơn giản chỉ là kỳ trân dị bảo này nọ.
Tới lượt Thái Dương Quốc, sứ thần bọn họ rất khinh thường mà lấy ra một cái cửu liên hoàn (giải móc khóa).
Người này ngạo mạn nói: “Nghe nói ở Quý Quốc người tài ba dị sĩ đông đảo, nói vậy tiểu nhi Thái Dương Quốc ta có thể giải cửu liên hoàn, các vị đang ngồi đều có thể giải ra phải không?”
Nghe ra thì là khen thưởng, kỳ thật ai cũng biết đây là đang khiêu khích: Giải ra, chứng tỏ chỉ số thông minh các ngươi cũng không phải rất cao, chỉ ngang hàng tiểu hài tử đất nước chúng ta; không giải ra, chẳng phải là ngay cả tiểu nhi đất nước bọn họ cũng không bằng?
Ai đang ngồi nghe, cũng nuốt không nổi khẩu khí này, sôi nổi yêu cầu mình tới thử xem.
Không ngờ, nhìn đồ vật đơn giản thế, lại khiến tất cả mọi người nhíu mày.
Cửu liên hoàn này một vòng buộc một vòng, gỡ vòng này, bên kia lại khóa lại; gỡ bên kia, bên này lại ôm vòng lấy, thật là được cái này mất cái khác.
Người tự nhận thông minh phía dưới đều thử qua, lại không ai gỡ được.
Trong lúc nhất thời, không ai dám tiếp tục tiến lên giữa sân thử nữa, sợ lại mất mặt tiếp.
Biểu tình Dạ Vô Thương rất đạm mạc, ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích.
Thái độ sứ thần Thái Dương Quốc cực kỳ kiêu ngạo, khóe miệng xả ra một độ cong trào phúng.
Thi Giai Nghi có chút kích động.
Hoàn này đối với cổ đại thì nan giải, nhưng mà với hiện đại mà nói, trên mạng sớm đã có cách phá! Nàng nhìn video không dưới mười lần, tuy rằng không tự mình giải qua, nhưng cũng tin tưởng mười phần!
Lúc này, nàng cảm thấy cơ hội dành cho mình tới. Xuất hiện ở thời điểm Dạ Vô Thương cần trợ giúp nhất, nàng nên tới không sớm cũng không muộn!
Sớm, không thể hiện ra nàng thông minh —— vạn nhất cũng có người giải được thì sao? Nơi này không phải nhiều người như vậy đều thử qua sao? Nàng ra không được nổi bật.
Muộn, Hoàng Thượng ném mặt mũi, sẽ tức giận. Nàng không phải thích đâm họng súng?
Cho nên, chờ tất cả người cảm thấy mình làm được thử qua một lần, nàng mới trấn an trái tim mình nhảy lên không thôi, sửa sang lại quần áo.
Thi Giai Nghi nhẹ giọng mở miệng: “Cho phép thần nữ……”
“Hoàng Thượng, thần thiếp muốn thử một lần.” Từ Như Ý dùng giọng điệu dò hỏi nói. Một bên mỉm cười nhìn Dạ Vô Thương ngồi phía trước.
Nam nhân thủy chung bảo trì một động tác cùng biểu tình, làm người ta suy đoán không ra tâm tư hắn.