Mã Oánh ngẩn người, không hiểu lắm nhìn cô. Cô ta vẫn duy trì được ngạo khí, sắc sảo nói: “Vân Lượng sớm đã không còn yêu cô rồi, hai người ly hôn đi.”
Từ Như Ý đáp dứt khoát: “Được.”
Mã Oánh không thể tưởng tượng được nhìn cô. Vì sao nữ nhân này lại không tức giận? Không ầm ĩ lên? Không mất đi lý trí?
Nghe tin này, cô không phải nên là dạng đàn bà đanh đá sao?
“Cô tại sao lại dứt khoát như vậy?” Mã Oánh ép hỏi.
Từ Như Ý cười nhìn cô ta, “Có chút đồ vật, không muốn thì ném. Bộ kỳ quái lắm sao? Chẳng lẽ cô có thói quen cất trữ rác hả?”
“Cô……” Mã Oánh tức giận, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng, cô ta trầm xuống.
“Chị à, em biết chị trong lòng không thoải mái. Nhưng không có cách khác, chị đã lớn tuổi rồi, đàn ông thích gái trẻ là điều không thể ngăn cản được.”
Mã Oánh nói xong ngạo mạn nhìn Từ Như Ý. Hiện giờ, chỉ có tuổi cô ta mới có thể đem đi so với người khác.
Từ Như Ý căn bản không để bụng, phải biết rằng tuổi thật của cô mới mười sáu. Người này đã hơn hai mươi mà đi chê cô già ư?
Liếc mắt đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, Từ Như Ý ghét bỏ: “Mắt của Tằng Vân Lượng ngày càng kém, bụng đói quá nên ăn đại sao? Hoặc là, chỉ có cô mới không tự ái như vậy, dễ dàng để hắn bắt trong tay?”
“Cô……”
Mã Oánh muốn tìm cho mình thoải mái, kết quả làm bản thân tức chết mất. Nói vậy không phải là bảo cô ta phóng túng, ai cũng có thể nằm trên cô ta sao?
Nếu Từ Như Ý là một bà vợ già xấu xí, cô ta sẽ cười nhạo châm chọc một phen. Nhưng hiện thực không phải!
Trước mặt cô ta là một cô gái điềm tĩnh, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp đến làm người ta ghen ghét! Nếu như ly hôn, cô ta tin sẽ có vô số đàn ông đổ xô đến Từ Như Ý!
Mã Oánh không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, so với Từ Như Ý, bất kể ngoại hình hay khí chất, cô ta đều không bằng!
Bị kích thích, Mã Oánh cảm thấy bụng nhỏ đau đớn. Tâm bị ủy khuất càng thêm có chịu hơn, nhịn không được khóc lên.
Cô ta cao giọng, vẻ mặt thống khổ: “Con đàn bà này, đồ tâm địa độc ác! Cô muốn giết con tôi phải không? Là bởi vì cô không được làm mẹ, nên ghen ghét tôi chứ gì?”
Từ Như Ý nhìn cô ta cười: “Phải, tôi ghen ghét cô. Mặc kệ trong mắt người khác cô tiện nhân thế nào, cô đều có thể tự hào. Tố chất tâm lý như vậy, không ai đạt được đâu. Thật sự làm người ta đố kỵ không thôi.”
Mã Oánh tức giận đến hộc máu, cô ta giương nanh múa vuốt nói: “Cô sẽ không được đắc lý lâu nữa đâu! Anh ấy hứa hẹn với tôi rất nhiều, sẽ ly hôn với cô sớm thôi!”
“Tốt. Đến lúc đó tôi ném xuống, hy vọng cô có thể nhặt vui vẻ.”
“Cô……”
Mã Oánh tức điên, nghẹn một ngụm hờn dỗi mà không nhả ra được. Rất muốn đánh cô một trận, nhưng cô ta mang thai, sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện.
Cuối cùng, mặt đành xám xịt rời đi.
Khi Tằng Vân Lượng trở về, Từ Như Ý đang đọc sách trên ghế sô pha.
Cô ngồi lặng lẽ, giống một đóa sen trắng không dính bụi trần. Chiếc váy trắng cắt may hoàn hảo, đem dáng người lả lướt hấp dẫn hoàn mỹ của cô bày ra.
Tư thái nhàn rỗi lười biếng, tóc dài tùy ý rối tung, khiến người ta không khỏi rời mắt.
“Anh về rồi đây.” Tằng Vân Lượng trong nháy mắt nhìn thấy cô, tâm tình lập tức tốt lên, hắn nói giọng ôn nhu.
Từ Như Ý buông đồ vật trong tay. Nhẹ nhàng bắt chéo hai chân thon dài, không chút để ý nói: “Ừ, vừa lúc có chuyện muốn nói với anh.”
Tằng Vân Lượng thật cao hứng. Rốt cuộc sau nhiều ngày Như Ý không nóng không lạnh còn cự tuyệt hắn tới gần, hiện tại chủ động nói chuyện cùng hắn, thật sự tâm tình rất tốt.
“Như Ý, có chuyện gì sao?” Hắn tỏ vẻ dịu dàng thắm thiết.
6/11/2019