Tư Đồ Ngạn giật mình, nhìn cô cười vui vẻ, nhịn không được bế cô lên.
“Này, làm gì đột nhiên tập kích vậy? Dọa bảo bảo sợ thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, nhi tử của Tư Đồ Ngạn ta không nhát gan như vậy, nếu không thì không có tư cách kế thừa mảnh thảo nguyên này.” Tuy Tư Đồ Ngạn nói thế, nhưng động tác trên tay lại trở nên nhẹ nhàng chậm chạp hơn.
Từ Như Ý ôm cổ hắn, đầu dựa vào người hắn.
“Ngạn, dẫn thiếp qua bên kia ngắm mặt trời lặn đi.” Cô nhân cơ hội làm nũng.
“Được.” Tư Đồ Ngạn tự nhiên đối với cô hữu cầu tất ứng. Ôm cô, nện bước nhẹ nhàng đi về phía trước.
Cuối sông, một vòng tà dương dần dần nghiêng tây. Mặt trời lặn ánh chiều tà lẳng lặng chiếu vào mặt nước, có vịt hoang ở giữa sông xuyên qua cỏ lau, một bức tranh tuyệt đẹp.
“Ngạn.” Từ Như Ý gọi.
“Hửm?”
“Chỉ là muốn gọi chàng.”
“Ha ha, Như Ý.”
“Vâng?”
“Ta cũng chỉ là muốn gọi nàng.”
Từ Như Ý: “Chàng quá ấu trĩ.”
Tư Đồ Ngạn: “……”
“Ha ha……”
Ngắm hoàng hôn xong, Tư Đồ Ngạn mới ôm cô trở về.
“Ngạn, chàng có mệt không?” Từ Như Ý thật khâm phục lực cánh tay và sức chịu đựng của người nam nhân này.
Hắn cứ như vậy ôm cô, đi gần một giờ rồi!
“Không mệt.” Tư Đồ Ngạn đáp.
Hắn không phải nói dối. Nhiều năm rèn luyện, khiến cho hắn vượt qua sức mạnh người thường. Chứ đừng nói người hắn đang ôm trong lòng ngực, là người quan trọng nhất cả đời hắn.
Từ Như Ý trở lại trong trại, kéo cánh tay hắn nhẹ nhàng mát xa.
Cô từng đi theo cha học qua trung y, cũng hiểu một ít về thuật huyệt vị. Lúc này, nhìn như xoa ấn bình thường, thực tế là đang giúp hắn tiêu trừ mệt nhọc.
“Đỡ chút không?”
Tư Đồ Ngạn hơi kinh ngạc. Hắn thật không ngờ, Vương phi mình còn có thủ pháp như vậy.
“Như Ý, nàng thật tuyệt vời!”
“Chỉ là dùng tấm lòng mà thôi.”
“Được rồi. Nàng cũng đã mệt mỏi, nghỉ ngơi đi.” Tư Đồ Ngạn cho người lấy nước, tự mình giúp cô rửa sạch.
“Vâng.” Từ Như Ý gật đầu, cô xê dịch vào bên trong, ý bảo hắn lên giường.
Tư Đồ Ngạn nhanh chóng đi lên, nhìn nữ nhân nằm bên cạnh, hắn bất đắc dĩ.
“Như Ý, ta giống như không có tự chủ mạnh lắm, nếu không ta vẫn nên đi ra ngoài ngủ đi.”
“Nga.” Từ Như Ý nhìn hắn.
Trước khi buông rèm cửa, Tư Đồ Ngạn cười cười, “Ngủ đi.”
Ngày hôm sau, Từ Như Ý rời giường trời đã sáng hẳn. Cô đi doanh trại, phát hiện Tư Đồ Ngạn đã đứng ở nơi đó.
Cô mở miệng: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, đêm qua nàng ngủ ngon giấc không?”
“Ngon.” Cô cười tủm tỉm gật đầu.
“Đi rửa mặt, rồi chuẩn bị cơm sáng cho nàng.” Tư Đồ Ngạn sủng nịch giúp nàng chải vuốt lại tóc dài.
Hai người mới vừa đi vài bước, đối diện gặp được một thủ vệ vội vàng đến.
“Công chúa thứ tội.” Người nọ vội vàng quỳ xuống.
“Đứng lên đi.”
Tư Đồ Ngạn lại có chút tức giận, hắn bảo vệ người một bên: “Mới sáng sớm, chuyện gì vội vàng như thế? Đụng phải Vương phi thì làm sao bây giờ?”
“Đại vương tử thứ tội. Là nhị điện hạ…… điện hạ đêm qua sốt cao, đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh.”
Tư Đồ Ngạn tiến lên hai bước, nôn nóng hỏi: “Sao lại thế?”
Lúc này, hắn mới nhận ra, người hắn vốn nên hận, hắn vẫn nhịn không được quan tâm. Người kia, dù sao cũng là thân đệ đệ của hắn, là người thân hắn chăm sóc mười mấy năm!
Từ Như Ý ở một bên lại hiểu rõ: Tư Đồ Phong làm theo ý mình, không nghe lời dặn của bác sĩ, điều này hiển nhiên sẽ khiến miệng vết thương nhiễm trùng.
Thời đại này chữa bệnh vẫn chưa phát triển, điều kiện lại đơn sơ, sợ là hắn không qua nổi lần này.
“Quân y nói như thế nào?”
“Nhị điện hạ nếu như không tỉnh lại, chỉ sợ……”
“Cái gì?” Tư Đồ Ngạn kinh hãi, đã bước đi về hướng bên kia.
13/2/2020