Lúc này Từ Như Ý vẫn chưa làm lễ, chức vị vẫn là Ninh Phi, tương đối dễ tìm thấy.
Từ Như Ý thấy Thi Giai Nghi đem sơ đồ phác thảo tới, nhẹ giọng cười cười, “Thi tài tử tâm tư quá tinh tế, khó trách rất được thánh tâm.”
“Nương nương tán thưởng, thần thiếp chỗ nào bằng một phần vạn của nương nương.”
“Ngươi nói rất đúng. Nhưng mà, cũng không phải không có chỗ đáng khen, dù sao, ngươi cũng rất tự mình biết mình.”
“……” Thi Giai Nghi nghiến răng nghiến lợi.
“Nương nương thích không ạ?” Nàng gượng cười nói.
“Tạm được. Yến Nhi, lấy xuống đốt đi.” Từ Như Ý trực tiếp ném xuống đất.
Thi Giai Nghi trán nổi gân xanh, thiếu chút nữa đã bạo phát.
“Quỳ an đi.” Từ Như Ý lại nói, nhìn nàng bất động nơi đó, nhíu mày, “Sao hả, ma ma không có dạy?”
Phải đó, bổn cung đang khiêu khích ngươi, thế nào?
Thi Giai Nghi siết chặt nắm tay, thật vất vả mới khống chế được mình. Cuối cùng, cũng phải nhịn xuống một hơi, cảm tạ ân sau đó rời đi.
Nàng rồi đi Yến Nhi mới nói: “Nương nương, Thi tài tử này thật không biết quy củ, nếu là phi tần khác, đã sớm trị tội nàng ta!”
“Cứ để nàng ta đi.” Từ Như Ý cũng không quan tâm người này, hiện tại đang chuẩn bị cho đại lễ phong hậu, nàng thật sự rất bận.
……
Đại lễ phong hậu chuẩn bị một tháng, cuối cùng cũng tới ngày này.
Nghi thức rất long trọng. Nàng mặc trang phục của Hoàng Hậu, đứng ở nơi đó cùng Dạ Vô Thương, tiếp nhận triều bái của mọi người.
Sau khi kết thúc, Từ Như Ý hồi cung liền mệt đến nỗi ngủ mất.
Khi Dạ Vô Thương tiến vào, vừa lúc nhìn thấy nàng nằm nghiêng trên giường mỹ nhân. Hoàng hôn chiếu nghiêng vào, khiến mặt nàng phản xạ ra vầng sáng nhàn nhật, tuyệt thế dung mạo kia, khiến người động tâm.
“Hoàng Thượng.” Từ Như Ý mở mắt.
Dạ Vô Thương ngồi ở bên người nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, “Như Ý, vất vả cho nàng.”
“Không vất vả. Hoàng Thượng, thần thiếp thật hạnh phúc!”
“Ừ, trẫm cũng hạnh phúc.” Dạ Vô Thương hôn hôn cái trán nàng, “Trẫm muốn mỗi ngày nhìn thấy nàng, ngày ngày ở bên nàng.”
“Thần thiếp cũng muốn vậy.”
Dạ Vô Thương trong lòng vừa động, “Như Ý, trẫm muốn khiến này hậu cung, chỉ còn mỗi mình nàng.”
Từ Như Ý ngẩn người, nhìn về phía hắn.
“Sao thế, vui đến nỗi choáng váng?” Dạ Vô Thương cười nhéo má nàng.
“Vâng. Thần thiếp thật sự choáng váng……” Nàng lẩm bẩm, duỗi tay vỗ mặt hắn. Nhìn đôi mắt hắn, nghiêm túc nói, “Thần thiếp giờ khắc này, lại nghĩ không muốn Hoàng Thượng độc sủng……”
Dạ Vô Thương nhìn nàng, “Vì sao?”
“Bởi vì thần thiếp muốn tranh sủng, thật sự đã đạt được.” Hai mắt nàng đẫm lệ.
Dạ Vô Thương sủng nịch giúp nàng xoa nước mắt, “Trẫm đáp ứng nàng, dĩ nhiên sẽ làm được.”
“Nhưng khi thần thiếp đạt được, đột nhiên rất sợ hãi.”
“Làm sao vậy?”
“Hoàng Thượng, các hoàng tử cần có mẫu thân, một mình thần thiếp sợ có điều thiên vị; Hoàng Thượng cũng cần những giai lệ đó, người nhà các nàng có người trên triều đình tiến kế hiến sách cho Hoàng Thượng, có người ở chiến trường vì nước dâng nhiệt huyết. Bọn họ chỉ vì để nhìn thấy nữ nhi hạnh phúc. Ngài phân phát hậu cung, nhất định khiến cho đại thần bất mãn, triều đình rung chuyển…… Đến lúc đó, thần thiếp sẽ thành tội nhân thiên hạ này……”
Dạ Vô Thương ôm chặt lấy nàng.
Tiểu nữ nhân này một lòng chỉ nghĩ muốn an phận một góc, không những tâm tư lả lướt, còn giúp hắn suy nghĩ!
“Sẽ không, có trẫm ở đây, không ai dám xem nàng thành tội nhân thiên hạ.”
Hắn có thể không phân phát phi tần, nhưng từ đây về sau sẽ không đụng vào các nàng nữa.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm hiện tại là 95. Độ hảo cảm đối với Thi Giai Nghi là 20. Sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, ký chủ cố lên! 】