Mục lục
[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ochibi

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Tằng Vân Lượng vừa đi, Từ Như Ý móc ra chiếc chìa khóa, mở tủ sắt lấy hết thẻ tín dụng ra.

Tiền tiết kiệm trong nhà nằm trong tay mẹ Tằng hết, đây là “gia sản” duy nhất của cô.

Lúc trước người đàn ông kia hào khí trời cao, nói: Như Ý, em là người con gái anh yêu nhất, anh phải cho em những đồ tốt nhất thế giới! Những thẻ em đang cầm, chỉ cần xài, còn lại anh lo!

Kỳ thật hắn biết nguyên chủ có bao nhiêu tiết kiệm, những thứ đó chắc chỉ dùng để làm cô vui vẻ mà thôi. Buồn cười chính là, cô luyến tiếc không dùng nhiều, để tên kia đem cho tiểu tam bên ngoài.

Đem nữ nhân kia trang điểm xinh đẹp, trở về thì xem cô không vừa mắt!

Từ Như Ý đứng lên đi đến phòng ngủ. Mở tủ quần áo, nhìn những xiêm y cũ xưa bên trong khẽ thở dài.

Cô đem toàn bộ đóng gói vứt bỏ, mang theo một chồng thẻ, đến trung tâm mua sắm tốt nhất trong thành phố.

Đang là đầu mùa hè, quần áo trong trung tâm thương mại nhiều kiểu mới đa dạng, đầy màu sắc đủ để mê hoặc mắt người.

Từ Như Ý ăn mặc quần áo quê mùa cũ xưa, nhân viên chỉ cho là cô đang dạo chơi, nên cùng người khác quầy vui cười giao đạm.

Từ Như Ý cầm một đống quần áo, đứng ở trước gương khoa tay múa chân.

Chờ cô bỏ ra, nhân viên chuẩn bị đem thu hồi những bộ quần áo bừa bộn, trong lòng đổ lỗi cho cô không mua mà thử quá nhiều.

“Tôi muốn mua hết.” Từ Như Ý hờ hững mở miệng.

“A?” Đối phương không dám tin tưởng.Tất cả đều là hàng hiệu, một đống quần áo lớn như vậy, giá trị chắc cỡ vài vạn! Người phụ nữ này đùa người ta sao?

“Phiền toái gói lại đi, tôi muốn mua hết.” Từ Như Ý lặp lại lần nữa.

“Đại tỷ, đống này, đống này rất nhiều tiền, ngài biết không?”

“Tôi không cần biết.” Cô cười, “Tôi mua quần áo không hỏi giá.”

“…… Được! Tiểu thư, tôi lập tức gói lại!” Người bán hàng vui sướng không thôi, ở trong lòng may mắn mình vừa rồi không có lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Hài lòng với quần áo, Từ Như Ý tiếp tục đi mua giày và túi xách, cuối cùng, cô đi vào khu trang sức bắt đầu chọn lựa.

Ánh mắt duy nhất của cô nói, vừa lòng hết tất cả đồ vật.

Thanh toán xong hết, Từ Như Ý dùng tiền chuẩn bị mua để đồ ăn hôm nay bắt xe trở về nhà.

Từ giờ trở đi, nhiệm vụ của cô chính là tiêu tiền, tiêu tiền, tiêu tiền! Không cần lại vì người đàn ông kia tiết kiệm, càng không cần vì hắn suy xét!

“Tích tích!” Cùng lúc đó, di động Tằng Vân Lượng rung chuông nhắc nhở.

Hắn cầm lấy nhìn, ấn đường nhảy dựng. Thông báo thấy một trong những liên kết thẻ tín dụng của hắn đã tiêu phí tám vạn!

Còn chưa kịp tiêu hóa, âm thanh tin nhắn lại lần nữa vang lên, vẫn cùng thẻ đó tiêu phí mười ba vạn!

Ngay sau đó, thẻ khác tiêu phí hai mươi vạn!

Tằng Vân Lượng ngốc ra, toàn thân đang run rẩy.

Trước tiên, cảm thấy là thẻ bị trộm, chạy nhanh tới ngân hàng khoá chúng lại. Sau đó gọi cho Từ Như Ý, chất vấn chuyện với cô.

Nhưng di động Từ Như Ý luôn tắt máy, không có cách liên lạc được!

Thói quen cái gì sai đều đổ hết trên người cô, lúc này Tằng Vân Lượng phi thường tức giận.

Hắn rất sốt ruột, lái xe chạy nhanh về nhà.

Lúc này Từ Như Ý, đã đem quần áo, trang sức, giày, túi xách, và phụ kiện, về tới nhà.

Tằng Vân Lượng nổi giận đùng đùng phá cửa, sức lực to lớn, làm cho cả phòng khách đều phát ra một tiếng vang lớn.

“Phanh ——!!”

【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ -10, đối với ký chủ hiện tại là 20, đối với Mã Oánh là 70. Thỉnh ký chủ chú ý! 】

2/11/2019

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK