Không có người trả lời.
Tâm Dạ Vô Thương như đao cắt, đau đến nỗi lập tức quỳ rạp xuống đất, “Sẽ không…… Nàng nhất định không có việc gì……”
Không có khả năng, hắn giấu nàng kỹ như vậy, bọn chúng sao lại tìm thấy nàng chứ?
Người bọn chúng muốn giết là hắn, nàng nhất định không có việc gì!
“Như Ý, trẫm vẫn chưa phong nàng làm Hoàng Hậu mà…… Nàng không phải muốn nhận sủng ái đặc biệt sao? Trẫm cho nàng là được……”
Tâm hắn đều đang run rẩy, “Như Ý…… Nàng nói cho trẫm, nàng sẽ không có việc gì đúng không?”
Dạ Vô Thương gần như tìm kiếm từng tấc thổ địa nơi này, chỉ thiếu mỗi việc xốc đất lên mà nhìn.
Vết máu chỉ tới sơn động không xa, sau đó biến mất không thấy.
Nàng không có khả năng cứ như vậy tan vào không khí!
Dạ Vô Thương gần như dán vào mặt đất, từng chút một tìm kiếm tung tích nàng……
Thế nhưng, hắn chiến đấu với nhiều người ở chỗ này như vậy, muốn tìm ra dấu vết nàng lưu lại, nói dễ hơn làm!
Vết thương trên người Dạ Vô Thương đau xé tim, nhưng hắn hoàn toàn không màng.
Cuối cùng, bên trong mớ hỗn độn dấu chân, phát hiện dấu vết.
Sau đó thông qua một loạt manh mối, xâu chuỗi chúng nó lại.
Dạ Vô Thương lần theo dấu chân mờ nhạt.
Càng đi, lòng hắn càng được trấn an, dường như có thể khẳng định suy đoán của mình.
Hướng bọn họ đi, chứng tỏ nàng được người một nhà phát hiện. Người kia cõng nàng đi, chứng minh rất giữ gìn nàng.
Lúc ấy bọn họ ra tới, chỉ có một người đuổi theo đến. Phù hợp với mấy điều kiện này, như vậy……
Cục đá trong lòng Dạ Vô Thương rơi xuống đất, xoay người lên ngựa, giơ roi chạy đi.
Sắp đến doanh địa, hắn cuối cùng cũng thấy được họ.
Dạ Dục Cẩm đã cõng nàng, đi từng bước trở về.
“Như Ý!” Dạ Vô Thương nhảy xuống dưới, tiếp nhận người từ trên lưng hắn.
“Mau, truyền ngự y!” Bế nàng lên, nhanh chân bước về doanh trại.
Miệng vết thương Từ Như Ý rất sâu, nhưng không bị thương đến chỗ hiểm. Nàng chỉ hôn mê, cũng không có gì đáng lo ngại.
Dạ Vô Thương canh giữ bên người nàng, nắm tay lãnh lạnh của nàng, “Như Ý, nàng mau tỉnh lại. Nàng cứu trẫm một mạng, không ai dám phản đối nàng làm Hoàng Hậu trẫm hết!”
Biểu tình hắn ôn hòa, đặt tay nàng lên môi hôn, “Như Ý, trẫm nhất định cho nàng độc sủng, sủng nàng đến vô pháp vô thiên.”
“Hoàng Thượng, thương thế ngài quan trọng……”
“Không có gì quan trọng bằng Như Ý của trẫm! Là nàng cứu trẫm, các ngươi nhìn không thấy sao!” Hắn nổi giận đùng đùng.
Những người khác không dám nói gì, nhìn xiêm y hắn nhuộm đầy máu, miệng vết thương nứt toạc, thật sự rất lo lắng hắn kéo dài không trị như vậy sẽ phát sinh nặng hơn.
Sau một hồi, mới có thêm người tiến lên, “Hoàng Thượng. Nương nương đã không sao rồi, chỉ là tạm thời chưa tỉnh lại. Nếu chốc lát nương nương tỉnh, nếu như ngài…… Nương nương sẽ lo lắng. Huống chi, nương nương cần phải tĩnh dưỡng, quá nhiều người quá ồn sẽ quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”
Dạ Vô Thương nghe xong, lập tức lệnh mọi người ra ngoài, không được quấy rầy đến nàng.
Người đi hết, Dạ Dục Cẩm mới trộm tiến vào. Hắn canh giữ bên người nàng, nhìn mặt nàng ngủ say, có chút khiếp đảm duỗi tay qua.
Lúc khoảng cách gần nàng, hắn lại thu trở về.
“Như Ý tỷ tỷ, tỷ nhanh lên khoẻ lên đi! Cẩm Nhi còn chờ tỷ cùng thả diều đấy!” Dạ Dục Cẩm khổ sở lầm bầm lầu bầu.
Lúc phát hiện nàng trong sơn động, cả người đều là máu. Khoảng khắc đó, hắn cho rằng nàng đã chết, cả người đều ngốc, trong lòng đau đến sắp thở không nổi, đầu óc trống rỗng.
Sau lại phát hiện nàng không có việc gì, Dạ Dục Cẩm rốt cuộc mới cười.