Tô Vân Hải bị cô làm cho tức giận hết sức. Nữ nhân này thật to gan, cư nhiên dám khiêu khích hắn! Hắn không tin, Từ Như Ý chỉ trùng hợp đến nơi này, lại có lòng tốt giúp người qua đường!
Tâm tình hắn quá không tốt, lúc này, điện thoại trong túi rung chuông.
"Tô thiếu gia, nếu tôi đồng ý...... Đồng ý cùng anh...... Cùng anh...... Lên giường, anh sẽ giúp cứu ba tôi?" Âm thanh yếu ớt của Liễu Lan Nhân vang lên.
Tô Vân Hải có thể tưởng tượng ra, cô nhất định đang cắn chặt môi dưới, đôi mắt đẹp long lanh rực rỡ. Bộ dáng quật cường, ủy khuất, bất luận nam nhân nào nhìn thấy sẽ vô cùng đau lòng.
Nếu là trước kia, hắn sẽ nghĩ mọi cách trêu chọc cô, có được cô. Hiện giờ, thì rất phiền và bực bội, giọng nói không kiên nhẫn.
"Tôi ở văn phòng, cô đến đây đi!" Tô Vân Hải nói xong liền cúp điện thoại.
Liễu Lan Nhân vốn đứng ở gần đó, không bao lâu, Tô Vân Hải thấy cô hoảng sợ bất an đứng ngay cửa.
Cô gái này không tính là tuyệt đẹp, nhiều lắm cũng tới thanh tú mà thôi. Nhưng trên người cô có loại khí chất thuần khiết sạch sẽ, thường rất dễ mê muội đàn ông.
Càng tiếp xúc với nhiều người trưởng thành, khiến họ càng thích cô gái không dính đến trần thế. Thanh thuần, thiện lương, đối với tiền khinh thường, phẩm chất như vậy mới đáng quý.
Hắn mở cửa, Liễu Lan Nhân cũng theo hắn tiến vào.
Cô thấp đầu, mặt đỏ rực, âm thanh gần như không thể nghe thấy: "Tô thiếu gia...... Nếu anh đồng ý, tôi hiện tại liền có thể......"
Thời điểm Tô Vân Hải đang nghe đến câu này, trong lòng bực bội lên.
Hắn uy hiếp Liễu Lan Nhân, là bởi cô bất khuất. Cô không sợ quyền thế, kiên cường tựa như cỏ dại.
Hắn uy hiếp cô thật lâu, cô gái này trước sau vẫn không muốn đáp ứng. Nhưng hắn không có cưỡng bách cô, bởi vì hắn ý thức được mình động tâm với cô.
Nhưng hiện tại, Liễu Lan Nhân vẫn như mình bị ép buộc, vì xoay sở tiền mà cúi đầu!
Hắn là tiếc hận sao? Ngay từ đầu không phải hắn uy hiếp cô như vậy sao? Lợi dụng cô muốn cứu ba mình, đoạt thân cô trước rồi lại đoạt tâm sao?
Vì sao đi đến bước này, hắn phẫn nộ bực bội như thế?
Ngẫm lại cẩn thận xem, đúng rồi--
Cô đã quyết định vứt bỏ tôn nghiêm, thời điểm đem bản thân bán đi, cô không còn có thứ hắn đánh giá cao nữa, không còn mê hoặc được hắn, không phải là những gì hắn muốn.
Cô đã trở nên không khác gì những người bình thường, giống với những nữ nhân sa đoạ kia!
Tô Vân Hải cười tà mị*, đánh giá cô gái trước mặt.
(*Tà mị: Ác ma, quyến rũ)
Cô ủy khuất, cô phẫn nộ, cô không thể chọn lựa cách khác. Cô vẫn giống như trước, không hề thay đổi.
Có lẽ người thay đổi là hắn mới đúng......
Không hiểu sao, hắn thế nhưng lúc này lại nghĩ đến một cô gái khác.
Nụ cười thờ ơ trên khuôn mặt tuyệt sắc của cô, đôi mắt quật cường nhìn thẳng vào hắn. Cô yêu hắn một cách sạch sẽ, thuần túy, làm tim hắn run lên.
Bên kia Từ Như Ý đang đi trên đường, đột nhiên nhận được nhắc nhở.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 80, độ hảo cảm đối với Liễu Lan Nhân -20, hiện tại là 50. Làm không tồi nga! 】
"Cùng tôi lên giường, cô khó chịu vậy sao?" Tô Vân Hải lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Nước mắt Liễu Lan Nhân "Lạch cạch" rơi xuống, từng giọt từng gọt, như viên trân châu trong suốt.
Cô tất muốn nói là không phải, cô đối với người con trai hoàn mỹ như vậy, không có khả năng không động tâm. Nhưng kiêu ngạo cùng tự tôn còn sót lại không cho phép cô trả lời thế.
"Phải...... Cùng anh lên giường, tôi rất khó chịu. Tình yêu tôi muốn không phải như vậy, không phải dùng hợp đồng để gia dịch."
30/10/2019