Lục Sơ Vân nở nụ cười.
Với trình độ của cô, có lẽ người khác sẽ xem đến phát khóc.
Vì thế, Lục Sơ Vân nghiêm túc gật đầu: “Ừ, anh thấy phương pháp này được.”
Bảo đảm tên nhóc họ Mộ kia xem xong, nhất định cách cô xa thật xa!
“Sơ Vân Ca, anh cũng thấy em thông minh lắm đúng không?” Từ Như Ý đắc ý, “Vậy thì, tối nay anh giúp em viết đi!”
Lục Sơ Vân ngẩn người, “Như Ý, đây là thư tình của em, sao lại muốn anh viết?”
“Em sẽ không sao! Hơn nữa để anh trước lạ sau quen, lần này viết, về sau có thích cô nào đó, cũng sẽ viết thuận buồm xuôi gió a!”
“Nhưng mà, anh đâu có thích cậu ta, không thể viết được loại cảm tình này!” Chuyện gì Lục Sơ Vân cũng có thể chiều cô, duy nhất chuyện giúp cô theo đuổi người khác, anh thật sự rất khó chịu đựng nổi!
“Vậy chúng ta tuyệt giao!” Từ Như Ý phát tính tình.
Lục Sơ Vân tim nhói đến đau.
Vì một tên chỉ mới quen biết nửa năm, cô thế nhưng muốn tuyệt giao với anh?
“Sơ Vân Ca, anh, giận rồi?” Một cái đầu tiến đến, Từ Như Ý bĩu môi, nháy mắt to vô tội nhìn anh.
Lục Sơ Vân vừa thấy đôi mắt này của cô, lập tức trầm luân.
Anh đã sớm nên giác ngộ, đời này sẽ luôn bị cô ăn đến gắt gao.
“Giận rồi.” Anh nghiêm túc nói, “Bởi vì Như Ý vì một người khác, muốn tuyệt giao với anh.”
“Thật xin lỗi.” Cô giảo động ngón tay, “Sơ Vân Ca, em sai rồi. Anh hãy tha thứ cho em.”
Lục Sơ Vân hít sâu.
Anh nên làm sao với cô bây giờ?
Như Ý của anh, luôn ngoan ngoãn như vậy. Hiểu cách bắt lấy điểm yếu của anh.
Việc nhỏ rải dễ thương, đại sự bán đáng yêu, những cái ngại gì lúc trước anh đều vứt bỏ hết.
“Như Ý.” Lục Sơ Vân nghiêm túc nói, “Em có thể trước mặt anh phát giận, nhưng, anh chán ghét nghe em nói chữ tuyệt giao như vậy. Đặc biệt là vì một tên……”
“Vâng. Sơ Vân Ca, em thật sự biết sai rồi. Giúp em viết thư tình được không ~”
“Được. Sáng mai anh đưa cho em.” Lục Sơ Vân lại lần nữa cảm giác thất bại đậm đà.
Anh đã biết rõ kết quả là thế này. Cô cúi đầu, cô xin lỗi, cũng chỉ là muốn anh tiếp tục vì cô làm việc.
Nhưng anh trúng độc quá sâu. Đã không có thuốc nào cứu được.
Thuốc giải duy nhất, chính là cô.
“Cảm ơn Sơ Vân Ca! Anh tốt nhất!” Cô ôm lấy anh hoan hô.
“Biết là tốt.”
Đêm đã khuya anh mới làm xong bài tập. Nhìn thời gian, còn mười phút nữa sẽ đúng 12 giờ.
Mười nghìn chữ, phải viết đến bao lâu đây?
Nhưng, nam sinh không để Như Ý của anh vào mắt kia, có lẽ cũng chẳng thèm xem nữa?
Lục Sơ Vân mở máy tính, gõ từng chữ một.
Viết một đoạn, đọc một lần, không hài lòng thì xóa rồi lại viết.
Lại đọc, lại xóa, lại viết…… Lặp đi lại lặp lại.
Mãi cho đến rạng sáng 5 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức đầu giường anh vang lên.
Lục Sơ Vân đen vành mắt, kéo thân mình mệt mỏi tắt đồng hồ báo thức ầm ĩ không thôi.
Thu thập xong cặp sách, đi đến cửa Từ gia đón cô.
“Sơ Vân Ca, thư tình của em đâu?”
“Đây.”
“Thật tốt quá! Bây giờ, cậu ấy nhất định sẽ thích em!” Cẩn thận cầm thư tình, Từ Như Ý cất vào cặp.
Ánh mắt Lục Sơ Vân ảm đạm.
Đi đến trường học, Từ Như Ý liền gấp không chờ nổi chạy như bay tới phòng học.
“Như Ý, chậm một chút! Bên kia có bậc thang!”
“Biết rồi ạ!”
Cô hưng phấn chạy vào phòng học, nhìn Mộ Hàm Phong đang cười đùa với một nam sinh.
Đại khí mà ném trên bàn hắn, “Này, bổn tiểu thư viết thư tình cho cậu, xem đi!”
Sơ Vân Ca viết, nhất định rất xuất sắc. Cô tin tên này mà xem, chắc sẽ cảm động đến khóc?
23/3/2020