Beta: Sakura
Trương Hồng Nghĩa rất lo lắng cho thê tử của mình ở nhà, nhưng hoàng đế đã hứa rồi nếu hắn lập nhiều đại công sẽ cho hắn giàu sang phú quý, Trương Hồng Nghĩa do Đặng tri châu tiến cử, còn được nhậm chức Giang Châu Châu mục, có thể tự mình chiêu mộ binh sĩ, mặc dù không thăng Trương Hồng Nghĩa lên thành tri châu, có lẽ hoàng đế lo sợ trong tình huống như vậy Đại Tề lại có thêm một tri châu chỉ làm cho triều cuộc ngày càng hỗn loạn mà thôi, nếu bình thường hoàng đế chắc chắn sẽ không dám làm như vậy, nhưng bây giờ hắn không thể không làm như vậy chỉ có thể hứa trước mà thôi.
Đặng tri châu và Trương Hồng Nghĩa có duyên tri ngộ, rất thích Trương Hồng Nghĩa, vì vậy khi hắn mượn bốn vạn binh mã thì ông đồng ý ngay, chỉ cần khi hắn trở lại còn hai vạn, thừa hai vạn nhân mã này sẽ đưa cho hắn luôn.
Chuyến này tiến về phía Bắc, chính là đường phú quý của Trương Hồng Nghĩa, hắn dẫn binh về phương bắc ổn định lại việc của hoàng thất, liền lập tức đưa Bách Hợp trở về giang châu, vì vậy trước khi xuất phát, hắn cũng đến chỗ của Đặng tri châu mượn người, đưa Bách Hợp trở về kinh thành.
Việc này kinh động toàn bộ Doanh Châu, không ai ngờ tên vô lại phố phường ngày trước khi ra chiến trường lại thăng quan tiến chức như vậy.
Gần đầu hẻm phía Bắc, Chu đại lang nghe thấy Trương Hồng Nghĩa bây giờ đã thăng thành Giang Châu châu mục, hắn kích động toàn thân run rẩy: “Trương Hồng Nghĩa, có phải là tên Trương Hồng Nghĩa kia không?” Hắn hỏi liên tiếp, Chu đại tẩu cũng không chắc: “Nó đúng là mổ heo đấy, không biết có phải là cùng một người hay không mà thôi.”
“Đúng rồi, đúng rồi, lần trước đên đây đúng là tên mổ heo đấy.” Chu đại lang chắp tay trước ngực, không ngừng xoay người gật đầu: “Đúng là tổ tông phù hộ, cha mẹ trên trời linh thiêng. Không ngờ Chu gia chưa đứt mạch phú quý, dọn dẹp một chút, chờ hắn lập công lớn rồi, nói không chừng hoàng thượng sẽ nhớ tới chúng ta, đưa chúng ta trở về đấy.”
Chu đại tẩu không lên tiếng, trước đây Chu đại lang thấy Trương Hồng Nghĩa, đã không đối xử tốt còn đuổi người ta đi, còn cho rằng Bách Hợp gả cho Trương Hồng Nghĩa là tái giá chi thân, không thủ tiết vì Diệp thế tử, tên họ Trương kia chỉ là một tên hung hãn. Chỉ sợ không giống như lời trượng phu nói, phần trên nhớ tới bọn hắn.
Nhưng mà sắc mặt hắn vui vẻ, nhớ trước đây hắn chính là thế tử, hôm nay lại ở trong cái nhà nhỏ này, ăn mặc chi tiêu đều phải dè xẻng. Thậm chí vì hắn quá gầy yếu, ngày thường cửa cũng không dám mở. Sợ gặp phải những tên vô lại, nên suốt ngày chỉ làm ổ trong nhà. Chu đại tẩu cho rằng không đúng nhưng cũng tràn đầy hi vọng, cũng không dám lên tiếng nữa.
Kì thật nàng cũng hi vọng Bách Hợp nhớ tới tình nghĩa cũ, dù Chu Đại lang, dù ơn trên không nhớ đến bọ hắn, cũng có thể cho bọn họ hưởng lây chút phú quý, tuy nàng biết rằng hi vọng này hơi nhỏ bé.
Cuộc sống như vậy nàng ta đã chịu đựng đủ rồi, bốn phía đều là du côn vô lại khiến cho cả nhà bọn họ giống như chim sợ cành cong, nàng vốn cũng là cô nương nhà quan lại, cuộc sống như thế này đúng là không chịu đựng nổi nữa.
Trong lúc này Bách Hợp và Trương Hồng Nghĩa chia làm hai đường trở về kinh.
Nguyên chủ trước đây nằm mơ cũng muốn trở về, ngay cả khi nàng ấy chết rồi, cũng không thể quay trở lại hoàng thành một bước, hiện tại cơ duyên xảo hợp, Bách Hợp đến thay nàng hoàn thành tâm nguyện, nàng tâm tâm niệm niệm trở về kinh thành, đáng tiếc thay nàng ấy làm tròn giấc mơ lại là trương đồ tể của Chu Bách Hợp.
Cảnh sắc bốn phía không thay đổi lắm, chuyến này Bách Hợp vào thành quân đội đi rất gấp, đại quân Trương Hồng Nghĩa vài ngày trước đã vào kinh, bè cánh của phế thái tử bị vây ở kinh đô. Trong kinh cũng không có bao nhiêu binh lực, bọn họ phải nhanh chóng đến chỗ của Trương Hồng Nghĩa, cùng hắn vào thành, nếu không kịp cũng không được quá chậm trễ, nếu gặp phải thuộc hạ còn sót lại của phế thái tử sẽ rât nguy hiểm.
Trước đây dòng họ Chu lâm vào cảnh nguy khốn bị người ta đuổi ra khỏi kinh thành, không ngờ chỉ vài năm su, Bách Hợp còn có thể ngồi trên xe ngựa trở về.
Cách kinh thành không còn xa nữa, những người hộ tống cô cho biết chỉ còn khoảng một ngày đường nữa là tới, cả đoàn người đều thở phào nhẹ nhõm.
Càng gần kinh thành, Bách Hợp càng cảm thấy không ổn, một số dân chúng trong thôn trang trên đường có lẽ đã sớm chạy nạn, mười hộ thì hết chín hộ bỏ chạy, trời rất nóng, trên đường thỉnh thoảng còn gặp vài thi thể, trong tình trạng mục nát, hôi thối vô cùng. Nhìn cẩn thận một chút còn có thể nhìn thấy dấu vết của đoàn quân đã đi qua, có dấu bánh xe rất rõ ràng, chắc là Trương Hồng Nghĩa đã đến nơi trước rồi. Cả đoạn đường xóc nảy, đoàn người Bách Hợp ngay cả tìm khách sạn để dừng chân cũng không dám, hôm nay vất vả cũng đến nơi, một khi vào đến kinh thành, chắc chắn sẽ có nước ấm rượu ngon, thậm chí còn có các cô nương dung mạo xinh đẹp.
Buổi tối mọi người cũng không nghỉ ngơi vì muốn nhanh chóng tới kinh thành, trời vừa sáng, sương mù giăng đầy đường núi nhưng vẫn có thể nhìn thấy cửa thành ở phía trước, người tướng sĩ dẫn đầu vô cùng chấn động, đánh ngựa đến gần xe ngựa của Bách Hợp:
“Cô nương, sắp đến nơi rồi!” Tuy Trương Hồng Nghĩa đã bái Đặng tri châu làm nghĩa phụ, chuyến này mọi người đều biết nếu hắn lập công thì tiền đồ rất rộng mở, nhưng hắn và Bách Hợp còn chưa chính thức bái đường, tuy Trương Hồng Nghĩa đang cầm quân quyền, nhưng dù sao Bách Hợp còn chưa được triều đình chính thức sắc phong, vì vậy tên tướng lãnh dẫn đầu chỉ gọi cô là cô nương:
“Đã đến đây rồi, còn chưa gặp được phản quân, nói không chừng đại nhân đã sớm tiêu diệt tàn dư của thái tử rồi!” Tên tướng sĩ nói chuyện, dù Bách Hợp ngồi trong xe không nhìn ra ngoài nhưng vẫn nghe thấy giọng hắn đầy hớn hở, cô cười cười, nhưng rất nhanh Bách Hợp cảm thấy không ổn lắm, bánh xe ngựa tuy dằn xốc nhưng Bách Hợp lờ mờ cảm nhân được trong lòng đất có chấn động.
Cô luyện thuật tinh thần thuật luyện thể suốt hai năm trời, giác quan trên người minh mẫn hơn người bình thường rất nhiều, ở đây chỉ một ít nhân mã, nhưng cô cảm nhận có rất nhiều vó ngựa cho dù động tĩnh rất nhỏ, chắc là đi rất nhanh mới khiến cho cô cảm giác được.
“Hơi không ổn, ngươi nghe thử xem.” Bách Hợp nhấc rèm cửa sổ xe lên, cau mày nhìn ra ngoài nói một câu.
Vị tướng sĩ bên ngoài không để ý lắm, chỉ cho rằng Bách Hợp lo sợ lung tung mà thôi, cười nói: “Cô nương đừng lo lắng quá, hiện tại đã gần tới kinh thành, dưới chân thiên tử, đại nhân đã dẫn đại quân đi trước, người của phế thái tử không phải là đối thủ của đại nhân đâu, chắc là do cô nương đã lâu không gặp đại nhân nên nhớ rồi.”
Đoàn người kia càng ngày càng gần, Bách Hợp lắc đầu, bánh xe ngựa lăn nhanh phát ra tiếng động rất lớn, chắc đã làm giảm thính lực của mọi người rồi. Vẻ mặt Bách Hợp nghiêm túc, vị tướng sĩ kia ban đầu còn cười, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn, liền thúc chân vào bụng ngựa gọi mọi người dừng lại.
Mọi người không hiểu vì sao, đoàn xe từ từ chậm lại, vị tướng sĩ kia nhảy xuống ngựa, dán tai xuống đất, lập tức nghe thấy có tiếng của một đoàn quân đang đi tới rất gần, không biết là địch hay bạn.Vị tướng sĩ này tuy võ công không cao bằng Bách Hợp, nhưng cũng đã ra chiến trường nhiều năm, cũng có kinh nghiệm, nghe thấy tiếng vó ngựa, sắc mặt lập tức biến đổi, đối phương đến càng ngày càng gần, kinh thành không xa không gần, ở đây bốn phía lại trống trải, bây giờ có muốn trốn cũng không biết trốn chỗ nào.
Cả đội quân số lượng nhiều như vậy, còn dẫn theo một nữ nhân, chạy cũng chạy không nhanh được, vị tướng sĩ kia cắn răng, không biết quyết định thế nào, đội quân kia rốt cuộc cũng đuổi tới, bọn chúng khoảng chừng hai mươi người, mặc đồ màu đen, tất cả đều bịt mặt, cưỡi ngựa phóng tới rất nhanh, bụi bay mù mịt, tên đằng trước giương nỏ lên’ vèo vèo’ xé cả gió, rõ ràng là đến để giết người diệt khẩu, tướng sĩ còn chưa kịp báo đại danh của tướng quân mình thì con ngựa đã bị trúng tên, bắt đầu lồng lộn.
Đội nhân mã này vừa đến chưa nói chuyện đã đại khai sát giới, đội ngũ hộ tống Bách Hợp vào kinh thành bọ trận đột phá này làm trở tay không kịp, nhưng rất nhanh lại trở về vị trí, mọi người bao quanh bảo vệ cho Bách Hợp, những tên này chắc đã có chuẩn bị trước, bọn chúng dùng cung nỏ loại nhỏ gọn chỉ trong quân đội mới có, đánh cho mọi người trở tay không kịp, trên tên có độc, rất nhanh nhân mã đã chết hết phân nửa, Bách Hợp muốn đi ra khỏi xe ngựa nhưng lại bị mọi người đứng cản lại.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, cô một cước đạp nát mái hiên xe ngựa, tướng sĩ bên ngoài không ngờ cô lại có thực lực như vậy, tất cả đều lắp bắp kinh hãi, Bách Hợp nhặt một miếng gạch bị bể ra từ tấm hiên của xe ngựa, cô vận lực ở tay ném vào cung tên của người áo đen.
Ưu điểm của cung nỏ là nhẹ nhàng, giết người vô hình, còn mạnh hơn cung tên rất nhiều. Trong tình huống gần như vậy còn có thể đâm xuyên qua cơ thể người, Bách Hợp ném miếng gạch, tên nỏ không thể ngăn cản nó được, ngược lại còn bay tới như mưa, bay thẳng vào đám người áo đen.
Đám người kia thấy người liền giết, không ngờ Bách Hợp lại phản ứng nhanh như vậy, huống hồ không ngờ người ở trong xe ngựa lại có thực lực như vậy, bọn chúng đang ngồi trên ngựa tay lại cầm nỏ có muốn tránh cũng tránh không được.
Tiếng rên rỉ vang lên, Bách Hợp nhảy xuống xe ngựa, hừ một tiếng: “Bắt lấy bọn hắn!”
Lúc đám người này xông đến khiến cho mọi người không kịp phẳn ứng, chỉ có thể bị động phòng thủ, nên chết rất nhiều người, bây giờ Bách Hợp lại giúp mọi người thoát khỏi nguy hiểm, mọi người đều ngẩn ngơ, nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, cả đám đều tức giận xông tới.
Cứ nghĩ đám người áo đen này thấy tình hình không ổn sẽ bỏ chạy, không ngờ bọn chúng lại không trốn, sau khi hốt hoảng, nhanh chóng ổn định lại đội hình, rút vũ khí ra.
Tên áo đen cầm đầu lấy ra một cây ngân thương, trời đầy sương, cây thương lóe ra hàn quang, lao đến chỗ của Bách Hợp, có người lao ra ngăn cản hắn, đều bị trúng thương của hắn.