Hai người còn chưa làm thủ tục ly hôn nhưng trong lòng Bách Hợp không muốn gặp lại Chu Minh Ngâm, khi hắn gọi điện thoại tới hẹn ăn cơm chiều, Bách Hợp muốn cự tuyệt, hôm nay người làm gọi điện cho cô nói Vệ Thụy không chịu ăn cơm muốn gặp cô nên cô không có thời gian gặp Chu Minh Ngâm, không nghĩ tới trong điện thoại Chu Minh Ngâm nói có chuyện thương lượng cùng cô. Nếu đã có việc, Bách Hợp suy nghĩ một chút gọi điện thoại về nhà dỗ Vệ Thụy một lát cũng đáp ứng, hỏi địa điểm, từ chối đề nghị đón cô của Chu Minh Ngâm, cô tự lái xe của mình đi, Chu Minh Ngâm hẹn ở một nhà hàng Pháp trước đây hai người thường xuyên ăn, hắn đã đặt trước chỗ, rượu vang đã ướp đá sẵn, thấy Bách Hợp đi vào hướng cô vẫy vẫy tay.
Lúc này không có nhiều người dùng cơm, trang trí bàn ăn công phu, phục vụ thay Bách Hợp kéo ghế, rồi mang thức ăn Chu Minh Ngâm đã yêu cầu lên.
“Bây giờ muốn gặp em thật không dễ.” Chu Minh Ngâm phức tạp nhìn Bách Hợp, ngày đó hắn cảm thấy Bách Hợp cãi nhau với Chu Viện Viện rất phiền phức, vì vậy nói Bách Hợp rời khỏi nhà họ Chu định để cô ở bên ngoài mười ngày nửa tháng. Hắn dỗ xong Chu Viện Viện sẽ đón Bách Hợp về, không nghĩ tới ban đầu mời người ra dễ, bây giờ muốn đón về lại khó khăn.
Không biết có phải bởi vì vật trong lòng cho là nhất định thuộc về mình mất đi hay không. Bây giờ Chu Minh Ngâm rất khó giải thích cảm xúc trong lòng, không biết là không cam tâm hay không thể bỏ, nhưng hắn chỉ biết mình không muốn buông tay.
Bách Hợp nghe hắn nói như vậy, cười một tiếng: “Có cái gì không dễ dàng. Tôi không phải đã tới rồi sao? Anh nói có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì?” Trên mặt cô mặc dù cười nhưng trong mắt không hề cảm xúc, khuôn mặt tinh xảo lộ ra sự lạnh nhạt xa cách, Chu Minh Ngâm cười khổ, đưa tay qua muốn cầm tay của cô: “Nếu như anh nói, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, em trở về. Sau này anh chắc chắn sẽ không đi ra ngoài vào nửa đêm, em tin tưởng anh không?”
” Viện Viện đã lái chiếc xe BMW kia, anh sẽ mua cho em một chiếc xe mới, sau này sẽ không để em ấy tranh giành với em nữa, anh sẽ dạy dỗ em ấy, buổi tối sẽ không để em ấy đi ra ngoài. Em tin tưởng anh, Bách Hợp, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa…” Chu Minh Ngâm hạ thấp thái độ, “Trước kia anh quan tâm em không đủ, sau này anh sẽ chú ý, mẹ em và em trai em anh cũng sẽ chăm sóc, cho anh thêm một cơ hội.”
Hắn sẽ không nhắc đến mẹ Vệ mà không có lý do, Bách Hợp nghe mấy câu trước, mỉm cười không có lên tiếng, nghe mấy câu phía sau. Trong lòng có dự cảm xấu: “Mẹ tôi đã làm gì?”
Chu Minh Ngâm nói một hồi. Không nghĩ tới cô lập tức tìm được trọng điểm, không khỏi ngẩn ngơ, hắn đưa tay ra nắm tay Bách Hợp nhưng vì cô cầm ly nước lên mà rơi vào khoảng không, bàn tay mình nắm thành quyền. Thu về, chống càm liền nở nụ cười:
“Nếu như anh nói. Em có thể đồng ý cho anh thêm một cơ hội hay không?”
Bách Hợp không nói lời nào, nụ cười trên mặt chuyển thành sự nghiêm túc, Chu Minh Ngâm nhìn bộ dáng cô như vậy, thở dài: “Em đưa mẹ đến viện dưỡng lão.” Chu Minh Ngâm biết chuyện này cũng không khó hiểu, nếu hắn muốn tìm hiểu có thể dùng nhiều cách tìm ra, hơn nữa việc Bách Hợp đưa mẹ Vệ đi viện dưỡng lão không phải là bí mật quân sự nhưng Chu Minh Ngâm không rãnh rỗi để mỗi ngày đi tìm hiểu tin tức về mẹ Vệ, hắn biết chuyện này hơi kì lạ.
” Mẹ mua viện dưỡng lão, chuẩn bị xây lại, tổng cộng dự toán là một ngàn bảy triệu, khu vực đó rất đắt đỏ, hơn nữa muốn mua một số máy móc chữa bệnh dưỡng lão lại không rẻ, mẹ lại muốn mở rộng, thu nhận nhiều người lớn tuổi hơn, số tiền này không nhiều mà sẽ thiếu.” Chu Minh Ngâm cười tao nhã, hắn đưa tay viết con số 1700 trên bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Anh đã cho mẹ mượn năm triệu, tiểu Hợp, nếu như em đồng ý về bên cạnh anh, chúng ta là vợ chồng, mẹ em chính là mẹ anh, tiền mẹ mượn anh xem như là con cháu hiếu thảo với bà nhưng nếu em không đồng ý trở về thì mẹ em có quan hệ gì với anh?” Hắn nói xong, cơ thể ngả ra phía sau, vẻ mặt lộ ra sự lười biếng:
“Em cũng biết chuyện làm ăn, bây giờ đang làm ăn, hơn nữa làm ăn cũng không tệ lắm, em nên hiểu.” Trong mắt Chu Minh Ngâm lộ ra vẻ tình thế bắt buộc, tay vuốt bàn, nhìn con ngươi Bách Hợp co lại, cười hài lòng.
Hiện tại, trong lòng Bách Hợp có tâm tư muốn xé mẹ Vệ ra, nguyền rủa mẹ Vệ mấy câu, Chu Minh Ngâm lại nói:
“Bây giờ, thẩm mỹ viện của em mới đi vào quỹ đạo, tiền nợ ngân hàng vẫn chưa trả, nếu bây giờ chúng ta ly hôn, ngân hàng sẽ hối thúc em trả tiền, em đề nghị chuyển quyền giám hộ của em trai nhưng tố tụng cần có thời gian giải quyết, mẹ vẫn là người giám hộ của em trai em, lần này mượn tiền, một mình mẹ không thể làm, bởi vì tuổi mẹ không còn nhỏ, cho nên mượn tiền trên danh nghĩa của em trai em, hiện tại nợ tiền là em trai em nợ, nếu em muốn chữa bệnh cho em trai, muốn nuôi em trai, em nên hiểu rõ, nếu có một khoản tiền mượn trên danh nghĩa của em trai em thì pháp viện sẽ đóng băng tài khoản của hắn khi mẹ em nợ tiền. Như vậy rất bất tiện với em ấy, hơn nữa mẹ của em có thể sẽ ngồi tù, mẹ như vậy, ở trong tù không sống được một năm, em không muốn nhìn mẹ chết chứ?”
Dựa theo quy định của nước Trung Hoa trong nội dung kịch, một khi Vệ Thụy nợ tiền thì dù là nằm viện điều trị hay những vẫn đề khác đều rất rắc rối, cậu giống như một một người không có hộ khẩu, đang là nhóm người được nhà nước hỗ trợ giá cả thuốc, đến lúc đó vì rắc rối này mà giá cả thuốc thang có thể tăng lên mười lần. Hiện tại, trong Bách Hợp muốn mắng chửi, mẹ Vệ không thể nào biết quy định gì gì đó thì cô sẽ viết ngược tên lại.
Nhưng nói gì thì nói, dù Chu Minh Ngâm đặt bẫy nhưng mẹ Vệ không muốn mua viện dưỡng lão thì sẽ không sập bẫy của Chu Minh Ngâm, sắc mặt Bách Hợp tái xanh, cô muốn cho mẹ Vệ một cơ hội mới đưa bà đi viện dưỡng lão, để bà an hưởng tuổi già, lại không nghĩ rằng mẹ Vệ cố chấp không thay đổi, cuối cùng vẫn chọc phiền phức lớn như thế, quan trọng hơn là mấy ngày trước Bách Hợp mới đi viện dưỡng lão thăm bà, bà một chút manh mỗi cũng không lộ ra, trong lòng Bách Hợp trong lòng thoáng qua sát ý, bàn tay từ từ nắm chặt lại.
” Anh chỉ muốn vợ chồng chúng ra bắt đầu lại một lần nữa, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, giống như mẹ em, ” Chu Minh Ngâm nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ khó khăn, giống như là không biết nên hình dung mẹ Vệ như thế nào, thật lâu sau mới miễn cưỡng nghĩ ra một từ hình dung: “Giống như mẹ em thích làm việc thiện như vậy, không quan tâm tiền bạc, không thể sửa tính cách của mẹ em, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, em cũng biết mẹ em không có cách nào thay đổi, duy nhất có thể làm chính là chúng ta thay đổi thích ứng với mẹ.”
Tính cách mẹ Vệ không thay đổi được, nếu là có thể đổi thì hai mươi năm trước bà đã sửa đổi rồi.
“Thậm chí mẹ em còn không muốn thu tiền lại, thu nhận tất cả người già trong thiên hạ để bọn họ có cơm ăn, có áo mặc.” Chu Minh Ngâm nói xong, không nhịn được nhếch khóe miệng: ” Ý tưởng rất tốt đẹp nhưng không thực tế.” Trên thực tế mẹ Vệ không chỉ nói với hắn những điều này, sau khi biết tiền của Chu Minh Ngâm dễ cầm, mẹ Vệ xem Chu Minh Ngâm như tri kỉ, nói mình không chỉ muốn người đáng thương trong thiên hạ không còn đáng thương mà còn muốn thu nhận một số động vật nhỏ.
Nếu không phải là vì Bách Hợp, Chu Minh Ngâm không nghĩ sẽ lãng phí thời gian với mẹ Vệ sau khi tốn năm triệu đuổi bà, mẹ Vệ còn liên tục dặn dò hắn tạm thời đừng nói trước cho Bách Hợp, Chu Minh Ngâm đúng là chờ bà dùng hết năm triệu kia mới thông báo cho Bách Hợp.
Nghe Chu Minh Ngâm nói xong, Bách Hợp nhịn lửa giận trong lòng xuống, lúc này cô không còn chút không vui phiền lòng nào với mẹ Vệ, đặc biệt là sau khi mẹ Vệ vào viện dưỡng lão vẫn không an phận, cô đứng lên:
“Tôi còn có việc, đi trước.”
“Chờ một lát nữa, ăn xong bữa ăn tối, anh đưa em trở về.” Chu Minh Ngâm đưa tay muốn kéo Bách Hợp, Bách Hợp tránh được: “Không cần, chuyện này anh muốn làm như thế nào thì làm, sống chết của mẹ tôi, anh không cần nhìn mặt mũi của tôi, nếu như bà ấy phải ngồi tù thì là sự trả giá của bà ấy, tôi thật sự có lòng nhưng không có sức, không quan tâm được nhiều như vậy.”
Cô nói xong, không để Chu Minh Ngâm mở miệng, hướng hắn gật đầu một cái, trực tiếp rời khỏi nhà hàng.
Vốn Bách Hợp muốn gọi điện thoại cho mẹ Vệ trước, nhưng suy nghĩ một chút nén giận, mình gặp một người như mẹ Vệ không chịu đựng được mà tức giận, nguyên chủ trong nội dung kịch không biết giận thành bộ dạng gì. Cô lái xe đi viện dưỡng lão, vì không ở lại ăn cơm nên khi đến viện dưỡng lão, trời vẫn còn sớm, lúc trước Bách Hợp phát hiện viện dưỡng lão có sự khác biệt, viện dưỡng lão là một tòa nhà nằm giữa núi, nơi này là tư nhân nhận thầu, không khí xung quanh rất tốt nhưng hơn một tháng trước lại được khai phá, lúc đó Bách Hợp chỉ nghĩ có nhà đầu tư mua đất ở đây, không nghĩ đến người mua đất là mẹ Vệ!