Mục lục
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Ngay từ đầu Bách Hợp cũng cảm thấy có phải lão giả kia cố ý chỉnh mình hay không, có lẽ nàng không thông minh, càng không có ưu thế là ôm không gian và biết giải phẫu như Hạ Thiên Băng, nhưng nàng lại có nghị lực và dũng khí mà rất nhiều người không có. Tu tiên vốn chính là nghịch thiên mà đi, trong nhiệm vụ lần này chính mình đã muốn giúp Hạ Bách Hợp hoàn thành tâm nguyện, thì tất nhiên không thể bỏ dở nửa chừng, đó không chỉ liên quan đến tâm nguyện của Hạ Bách Hợp, mà còn liên quan đến tính mạng và tương lai của nàng.

Nàng còn chưa gặp Lý Yến Tu, còn chưa đợi đến khi Lý Duyên Tỷ trở về, thậm chí lúc này trước mắt của nàng đã hiện lên rất nhiều gương mặt trong các nhiệm vụ trước đây, Bách Hợp cứ đi một bước liền dừng lại luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần, ngay từ đầu đi một bước nàng phải luyện thuật Luyện Thể một lần, nhưng trong bất tri bất giác, nàng đi hai bước mới cần luyện thuật Luyện Thể một lần, thẳng đến càng về sau nàng đi năm bước, thậm chí tầm mười bước mới phải luyện thuật Luyện Thể tiếp.

Trong trận pháp này tựa như không có ngày đêm luân phiên, chỉ có một cảnh vật và hai mùa đông hạ biến ảo không ngừng, trong chốc lát có khả năng nàng giống như đang đi trong bếp lò, trong chốc lát lại như đang đi trong trời đông giá rét, càng làm tăng độ khó cho nàng. Nhưng trong lúc bất tri bất giác, lúc Bách Hợp luyện thêm thuật Luyện Thể Tinh Thần, linh khí mà nàng đưa vào trong cơ thể nồng đậm hơn trước rất nhiều, gân mạch của nàng cũng dần dần được mở rộng, nàng không biết mình đã thuận lợi tiến vào Luyện Khí kỳ, thậm chí đã đạt đến Trúc Cơ kỳ.

Con đường trước mặt giống như không kết thúc vậy, thẳng đến khi phát hiện mình đã đi không biết bao nhiêu bước rồi vậy mà pháp lực trong cơ thể vẫn không có dấu hiệu khô kiệt, thì mới phát hiện mình đã đi rất xa rồi. Đứng dưới núi có thể thấy lờ mờ mây mù lượn lờ, khắp nơi là một mảnh trắng xóa, trên các cây tùng xanh biếc đều bị đọng một lớp tuyết dày, bốn phía đông lạnh đến nỗi làm cho mặt nàng hơi tái nhợt, loại rét lạnh này cũng không phải lạnh bình thường, nếu không dựa theo bản thân Hạ Bách Hợp là thể chất Băng linh căn, thì không có khả năng có năng lực thừa nhận rét lạnh kém đến như vậy, loại lạnh này giống như tỏa ra từ trong xương cốt linh hồn, khiến cho người cảm thấy lạnh vậy.

Nàng đã leo tới giữa sườn núi rồi, Bách Hợp căn bản không đếm thời gian, dưới tình huống như vậy bởi vì bản thân tâm vô tạp niệm, thậm chí nàng đột nhiên đến Trúc Cơ hậu kỳ lúc nào cũng không hay, thẳng đến lúc tiến vào Kim Đan sơ kỳ, pháp lực trong cơ thể ngưng kết thành một viên Kim Đan, cảm giác pháp lực tràn đầy toàn thân gần như khiến cho thân thể nàng nhẹ nhàng đến muốn bay lên, thì Bách Hợp mới hay mình đã sắp đến đỉnh núi rồi.

Trong lúc lên núi, vậy mà trong lúc bất tri bất giác nàng đã đến được Kim Đan kỳ, trong lúc Bách Hợp còn giật mình như đang mơ, thì lúc nàng leo lên hết bậc cầu thang cuối cùng, một lão giả áo xanh đã ngồi trên đỉnh núi, những cảnh tuyết đọng với cháy lớn trước kia lập tức biết mất dạng, bốn phía khôi phục lại bộ dáng linh khí nồng đậm. Lúc Bách Hợp xuất hiện, trên mặt lão giả hiếm thấy hiện lên vài ý cười: “Rất tốt, rất tốt!”

Lúc này Bách Hợp cả người chật vật, khuôn mặt không còn nhìn ra được vẻ xinh đẹp trước kia nữa, nhưng ánh mắt lại càng kiên định hơn trước, lão giả tiện tay ném một tấm lệnh bài cho nàng: “Muốn bước vào đường tu tiên, vốn phải có tâm chí kiên nghị, lòng hướng đạo của của con mạnh, cuộc đời lão phu quả thực ít thấy.” Trong thời gian ngắn Bách Hợp vẫn còn chưa phân rõ hiện thực, trong trận pháp cũng có ảo ảnh, đáng sợ chính là có cả Lý Duyên Tỷ mời nàng trở về Không gian, nói là đổi nhiệm vụ khác cho nàng, sau một hồi lâu Bách Hợp mới hồi phục tinh thần lại, cung kính tiến lên nhận lấy lệnh bài.

“Giờ đã đến Kim Đan kỳ, muốn tu tập kiếm thuật của lão phu, cũng không tính mai một.” Lão giả lại ném một khối ngọc bài cho Bách Hợp, ra hiệu nàng dán ngọc bài lên trán để xem, lúc này mới nói: “Lão phu vốn là kiếm tu, tuy con là song linh căn, thiên tư kém một chút, nhưng thắng ở chăm chỉ đủ nghị lực, tu kiếm đạo, dù tư chất kém một chút, nhưng nghị lực lại không thể thiếu.”

Bách Hợp dựa theo lời dặn của lão giả, dán ngọc bài lên trán mình, bên trong ghi lại rất nhiều thứ lộn xộn, phần lớn đều là một ít giải thích của lão giả về kiếm thuật, trong lòng Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, lão giả chỉ kêu nàng đi đào một cái động phủ trước, rồi liền biến mất.

Thật vất vả leo lên đến đỉnh núi, kết quả lại gặp phải một vị sư phụ không có trách nhiệm như vậy, nếu không phải Bách Hợp có thể cảm giác được thực lực của lão giả khó lường, thì nói không chừng nàng đều đã cho rằng lão giả này hoàn toàn lừa gạt nàng. Nàng tùy ý tìm một chỗ, nghĩ đến lời nói lúc nãy trong ngọc bài, thử dùng pháp lực thúc giục thành kiếm khí đào ra một cái hang, tuy trông không đẹp, nhưng vừa đủ để cung cấp cho mình cư trú và tu tập, Bách Hợp cũng cảm thấy hài lòng.

Nàng không biết đã leo núi bao nhiêu năm, nhưng lúc này mái tóc vốn dĩ đã cắt ngắn đi của nàng lại dài ra, cũng được thấy đã qua rất lâu. Trong ngọn núi này linh khí nồng đậm, mỗi ngày lão giả dạy nàng kiếm thuật, ngay từ đầu Bách Hợp còn có chút luống cuống tay chân, những thứ lão giả dạy, trong nội dung vở kịch của Hạ Bách Hợp đều chưa từng xuất hiện, nhưng hiệu quả lại vô cùng lớn. Trước kia Bách Hợp chưa từng tiếp xúc với Kiếm tu, trong 50 năm ngắn ngủi, mỗi ngày ngoại trừ tu tập kiếm đạo, thời gian còn lại nàng đều dùng để đi đường núi nhiều lần. Mấy chục năm trong nháy mắt liền qua, không nói thực lực của Bách Hợp đã trực tiếp đạt đến Kim Đan trung kỳ, mà hơn nữa cho dù chính mình không có được kiếm phôi làm pháp bảo bổn mạng, nhưng tùy ý lại có thể ngự vật đả thương người, có thể tưởng tượng một khi nàng có pháp bảo riêng của mình, dưới tình huống tâm linh tương thông với kiếm phôi của mình, uy lực phi kiếm sau này sẽ lớn đến cỡ nào.

“Lão phu lại dạy con thêm 50 năm nữa, 50 năm đầu con đã hiểu biết không ít, nhưng 50 năm sau này, con có thể hiểu được bao nhiêu liền hiểu bấy nhiêu.” Sau khi lão giả nói xong lời này, thì những thứ mà mỗi ngày dạy cho Bách Hợp quả nhiên cũng trở nên thâm ảo hơn. Bách Hợp cũng mặc kệ có thể hiểu hay không, nhưng nàng vẫn cố gắng ghi nhớ, sau khi Tinh Thần lực dần dần cường đại, trí nhớ của nàng cũng đã tăng trưởng theo, một vài thứ lão giả dạy nàng mà nàng cũng không hiểu, liền cố gắng nhớ kỹ rồi tự mình suy nghĩ nhiều lần.

50 năm trong nháy mắt liền qua, Bách Hợp cũng đã tiến vào Kim Đan hậu kỳ từ 10 năm trước, lão giả dạy nàng gần trăm năm, lúc này triệu Bách Hợp đến trước mặt: “Lão phu có thể thu được một đồ nhi như con, xem như là duyên. Trước kia lão phu từng có được một khúc gỗ chứa Tiên Thiên Nguyên khí, đã luyện hóa thành kiếm phôi, chỉ tiếc vật đó không thích hợp với lão phu, con có linh căn hệ Lôi, trực tiếp đi lấy về làm pháp bảo bổn mạng đi.”

Bách Hợp nghe ra được lời này của lão giả cũng có ý cáo từ nàng, dù sao hai người có danh nghĩa thầy trò đã sống cùng nhau trăm năm, Bách Hợp nghe thế, trong lòng cũng không khỏi có chút thương cảm: “Sư phụ muốn bế quan sao?”

Người tu luyện bế quan quanh năm, một lần là chính là ngàn năm, không phải chuyện mới lạ gì, nếu lúc trước không phải vì thu đồ đệ, thì chỉ sợ vị lão giả này cũng sẽ không xuất quan, lúc trước ông ấy bế quan gần 5000 năm, trong tông có rất ít người từng nghe đến tên của ông ấy, nhưng lại có rất nhiều người không có may mắn được nhìn thấy ông ấy, tất cả đều cho rằng ông ấy đã chết, lúc này ông ấy lại bế quan, lần gặp lại sau không biết đã là năm nào tháng nào đây.

Ánh mắt lão giả trở nên nhu hòa, ông ấy khẽ mỉm cười nhìn Bách Hợp nhẹ gật đầu: “Yên tâm, sư phụ cũng không phải bế quan sinh tử, chỉ là tránh Thiên Lôi kiếp thôi, con đã ở đây quá lâu rồi, cũng nên đi gặp các cảnh đời, nếu không sau này như thế nào tránh được tâm ma?”

Kỳ thật không cần lão giả khuyên bảo, sớm muộn gì Bách Hợp cũng muốn ra khỏi Vô Ngã Phong, bên ngoài còn có một Hạ Thiên Băng, nàng muốn báo thù rửa hận giúp nguyên chủ, thì tất nhiên không có khả năng vĩnh viễn chỉ giam mình trong một nơi để tu luyện, lúc nãy nàng chỉ là cảm thán mà thôi.

Đến khi Bách Hợp ra khỏi Vô Ngã Phong, nhìn thấy ngọn Vô Ngã Phong lại ẩn mình vào hư vô tiếp, Bách Hợp không khỏi thở dài.

Ngoại trừ Vô Ngã Phong ra, Vô Cực tông có bảy tòa Đỉnh Phong đều tỏa sáng sừng sững, chính giữa có một nơi bằng phẳng để chưởng giáo chân nhân Huyền Âm Tử và trưởng lão chư Phong nghị sự, Tàng Kinh các và Tàng Đan các thì lần lượt nằm trên các ngọn núi khác biệt, mà lần này kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí mà Bách Hợp phải đi lấy, chính là ở trên Kiếm Phong, trong Thất Phong Kiếm Phong lại là chưởng tòa, trùng hợp là của vị sư tôn của thiên tài Diệp Vị Ương được xưng có một không hai của Vô Cực tông trong mấy ngàn năm nay, chưởng giáo chân nhân Huyền Âm Tử.

Trong nội dung vở kịch, Hạ Bách Hợp và Diệp Vị Ương đã từng được xem như thanh mai trúc mã cùng nhau tu luyện đến lớn, kỳ thật trong nội dung vở kịch nàng ấy thường đến Kiếm Phong, chỉ là Diệp Vị Ương không thèm để ý tới nàng ấy mà thôi, nhưng đường đến Kiếm Phong này, Hạ Bách Hợp lại cực kỳ quen thuộc, gần như có thể nói là nhắm mắt cũng có thể đi được, dù lúc này linh hồn trong thân thể thay đổi, nhưng bản năng thân thể vẫn còn, làm cho Bách Hợp không tự chủ đi thẳng đến Kiếm Phong.

Lúc Bách Hợp phục hồi tinh thần lại thì lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, thân thể không còn bị nguyên chủ khống chế nữa, nhưng tình cảm mà nguyên chủ dành cho Diệp Vị Ương lại sâu đến như vậy, dù lúc này Tinh Thần lực của mình đã tăng lên hơn 50, nhưng vẫn suýt nữa vấp ngã. Cũng may nàng định muốn đi đến Kiếm Phong, kiếm phôi mà lúc trước sư tôn của nàng để lại trùng hợp đặt trong Kiếm Phong, lần này nàng muốn đi lấy về.

Bởi vì Bách Hợp còn chưa có pháp bảo bổn mạng, lão giả cũng không cho nàng bùa hay bảo vật dư thừa gì, bởi vậy cho dù thực lực của nàng đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng vẫn chỉ phải dựa vào chính đôi chân của mình đi tới Kiếm Phong. Gặp phải không ít người mặc phục sức tông môn, rất nhiều đệ tử bình thường nhìn thấy Bách Hợp, có lẽ cảm thấy nàng hơi lạ, nên đều tò mò nhìn nàng chằm chằm, thẳng đến khi Bách Hợp đi vào chân núi Kiếm Phong, mới bị ngăn cản.

“Đây là Kiếm Phong, người không có phận sự không được đi đi lại lại lung tung!” Một đệ tử nội môn mặc áo xanh nhạt cau mày ngăn cản Bách Hợp, thấy nàng mặc một bộ vải thô bình thường, tóc xõa tung sau lưng, một bộ dáng luộm thuộm nghèo hèn, tuy nói dung mạo xinh đẹp động lòng người, nhưng nữ tu trong tu tiên liền ít có ai xấu xí, vì vậy mấy đệ tử thủ sơn này căn bản không bị sự xinh đẹp của cỗ thân thể Hạ Bách Hợp này mê hoặc, ngược lại là ra hiệu cho nàng lui ra xa.

“Vâng mệnh gia sư, đến Kiếm Phong tìm chưởng giáo chân nhân.” Bách Hợp giải thích một câu. Tên đệ tử thủ sơn kia hai tiếng: “Lại không đi, đừng trách ta không niệm tình đồng môn.” Hắn ta bày ra tư thế chiến đấu, lúc này trong tay cũng đã cầm pháp quyết lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK