Sự việc phát sinh cậu cũng có chút há hốc mồm, cầm quyển sách ngơ ngác nhìn Bách Hợp.
Có vài trang dính với nhau, do cậu dùng sức kéo một cái, hai trang đã bị xé rách, xem ra không thể xem được rồi.
“Làm sao bây giờ? Cậu có sách Anh Văn không?”
Cậu không kiên nhẫn hỏi, kỳ thật một thời gian ngắn không đến trường, cậu bỏ khá nhiều bài, cậu không mấy hứng thú với việc học. Hôm nay chẳng qua là muốn cùng nói chuyện với Bách Hợp mà thôi, tối qua cậu quay về cứ vuốt ve thuốc trên mặt cười ngây ngô cả đêm, sáng sớm trời còn chưa sáng đã tìm sách giáo khoa chạy tới.
Bách Hợp nhẹ gật đầu, cậu nhẫn nại ngồi xuống đợi, một tuần không tới trường học, những từ vựng này có chút xa lạ.
Bách Hợp cột tóc đuôi ngựa, vài sợi tóc lỏng lẻo rơi xõa xuống. Trong phòng mở máy lạnh, cửa sổ đóng chặc, cửa sổ vừa được kéo ra, ánh mắt của cô dịu dàng như ánh mặt trời, cậu nhìn đến ngẩn người, Bách Hợp giảng bài một hồi không thấy tiếng trả lời, quay đầu nhìn lại, phát hiện cậu đang ngây người nhìn mình, khóe miệng sắp chảy nước miếng.
Cô cầm sách vỗ lên mặt cậu, cậu giật mình tỉnh lại. Giống như đang làm việc gì trái lương tâm vậy, khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng, từ trên ghế nhảy dựng lên:
“Cậu đánh mình làm gì?”
“Cậu không phải muốn học sao, còn ngẩn người ra đó.” Cậu gãi gãi đầu, cũng không dám liếc nhìn cô: “Tớ phải về đây.” Cậu đứng dậu thu dọn sách giáo khoa trên bàn, vội vàng nhét vào túi lúc nãy mình mang đến, Bách Hợp chặn cuốn sách Anh văn, cậu sốt ruột quay đầu nhìn cô, cô tỉnh táo nói: “Đây là của mình.”
Mặt cậu thoáng cái đỏ bừng, liền buông đồ trong tay ra bỏ chạy.
“Lý Duyên…” Bách Hợp càng gọi cậu chạy càng nhanh. Trong chốc lát nghe tiếng bước chân xuống cầu thang, tiếng cửa ‘Bành’ bị người kéo lên.
Lý Duyên Tỷ tựa vào cửa há mồm thở dốc. Tim đập thình thịch, hai má đỏ dừng tới mang tai, hai chân như nhũng ra, vừa mới chạy gấp, mồ hôi toàn thân đều chảy ra.
Cậu đưa tay sờ mặt, mồ hôi càng chảy càng nhiều, bàn tay lại lạnh ngắt, sờ lên mặt thì mặt giống phát sốt, đỏ bừng. Cậu đè tay lên ngực, cực lực muốn mình bình tĩnh lại, nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ đến lúc nãy nhìn Bách Hợp đến phát ngốc, trái tim lại nhảy thình thịch thình thịch.
Tình huống như thế này trước giờ chưa từng phát sinh qua, nhớ tới Bách Hợp cảm thấy có chút vui vẻ, lại có chút sợ hãi.
Từ ngày hôm đó, Lý Duyên Tỷ rõ ràng không dám đến nhà Bách Hợp, thời gian lại giống như trước, Bách Hợp ngẫu nhiên qua nhà cậu giúp cậu nấu cơm giặt quần áo, nhưng rõ ràng phần lớn thời gian cậu tránh né Bách Hợp.
Thời gian thấm thoát trôi, thoáng cái đến cấp 3, Bách Hợp đã tìm cậu mấy ngày nay, hai năm gần đây cậu nhổ giò rất lợi hại, cơ thể ngày càng cao to, thành tích ngày càng sa sút, mẹ Lý sinh được con trai, thời gian đến thăm cậu càng ít đi, bình thường chỉ cho cậu tiền tiêu vặt, cậu ngược lại thoải mái, suốt ngày đều lăn lộn bên ngoài, thậm chí thời gian về nhà càng ít hơn.
Gần đây Bách Hợp thường xuyên đến nhà cậu, cả buổi chiều tâm thần cậu có chút không tập trung, tối hôm qua ngủ không ngon, nhưng ban ngày cũng không thấy buồn ngủ, Lý Duyên Tỷ dứt khoát ra cửa, lúc trước cậu hay đến tiệm game cùng một đám thanh niên vây quanh chơi đến quên trời quên đất.
Nhìn thấy cậu đến, mấy thanh niên ngoắc ngoắc tay kêu cậu qua. Cậu có tiền, cha mất, mẹ lại không quan tâm đến cậu, bình thường cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt.
Cho nên trong đám con trai cậu ra tay hào phóng nhất, rất nhanh cũng có vài ‘tiểu đệ’ đi theo. Trước kia lăn lộn cùng đám nhóc này không đi học, mỗi khi gậy họa gọi điện kêu mẹ Lý tới, nhìn thấy mẹ Lý vừa khó chịu vừa tức giận, cậu luôn cảm thấy thống khoái vui vẻ, cho nên dù không có chuyện cậu cũng tìm gây ra một ít chuyện gì đó.
Nhưng bây giờ không như vậy, bình thường cảm thấy hứng thú chơi game, hôm nay cứ cảm thấy không yên lòng, ngay cả mấy thiếu niên bên cạnh khiêu kích muốn đấu với cậu, cậu cũng không thèm để ý.
Rất nhanh đám thiếu niên cũng phát hiện thấy không đúng, đẩy bả vai Lý Duyên Tỷ: “Lão đại, nghe nói đêm nay Đại ca bang Thanh Long tổ chức sinh nhật tại bar Hawaii, chúng ta tới nhìn xem.”
Những người ngồi bên cạnh gọi cậu là lão đại, hầu như đều là thiếu niên khoảng 14-15 tuổi, cảm giác lẫn lộn trong bang phát rất khốc, trước kia Lý Duyên Tỷ cũng là theo chân bọn họ cùng một chỗ, bang Thanh Long là một nhóm thanh niên khoảnh chừng hai mươi mấy tuổi lập nên, có hình xăm, thoạt nhìn rất lợi hại, nếu là bình thường, mấy thiếu niên này vừa nói chắc hẳn cậu sẽ động tâm, nhưng hiện tại cậu không chút hứng thú nào, đang muốn cự tuyệt, một thiếu niên khác lên tiếng:
“Lão đại, hôm nay có chuyện gì sao? Giống như đang có tâm sự!”
Lời thiếu niên vừa nói ra làm gương mặt Lý Duyên Tỷ đỏ lên, cậu liền giống như mèo xù lông nhảy dựng lên: “Tâm sự gì chứ? Nói nhảm, tâm sự gì chứ! Đi thì đi, ai đi nào!”
Mọi người nghe cậu nói thế, đều hoan hô lên.
Trong đám người này, Lý Duyên Tỷ có tiền nhất, quán Bar kia nếu không có tiền thì sao vào được? Mọi người muốn đi xem thử đại ca hắc bang tổ chức sinh nhật như thế nào, bây giờ Lý Duyên Tỷ đồng ý đi vậy là quá tốt. Mấy người đi về hướng quán Bar, đối với đám thiếu niên này mà nói, muôn hình vạn trạng trong quán Bar là mở ra một thế giới mới cho bọn họ.
Nơi này có các cô gái xinh đẹp ca hát, đối với đám thiếu niên này mà nói là việc quá khốc, lúc đầu trong lòng Lý Duyên Tỷ có tâm sự, về sau rượu đưa đến, một đám thiếu niên quay quanh cụng ly chuốt rượu cậu, cậu cũng không để mất mặt, thời gian dần trôi liền bất tỉnh nhân sự.
Ngay cả về nhà như thế nào cũng không biết, hôm sau tỉnh lại đã là buổi chiều.
Đầu đau như muốn nứt ra, mở mắt ra, đầu vẫn còn giật tăng tăng, một thiếu nữ khoảng 17 tuổi ngâm nga bài hát, đầu quấn khăn, từ trong phòng tắm bước ra.
Nhìn thấy Lý Duyên Tỷ mở mắt ra, cô ngây ngốc, ánh mắt thiếu nữ lộ ra kinh diễm, tướng mạo Lý Duyên Tỷ rất đẹp vẻ đẹp mị hoặc âm nhu, lúc đang ngủ như bị sương mù che chắn, phối hợp với mái tóc đen mềm, làn da trắng gần như trong suốt, dung mạo có một loại cảm giác mỹ. Lúc này đang chằm chằm nhìn vào cô, biểu tình có chút mơ hồ, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, quả thực giống như mỹ thiếu niên trong manga vậy!