Mục lục
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng huynh quan tâm……” Âm Tú xoay người lại, vẻ mặt suy yếu, thậm chí bên khóe miệng hắn còn mang theo nụ cười, nhưng ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại mờ đi, mang theo một loại nặng nề: “Huynh quan tâm, huynh không thể lầm muội cả đời.” Hắn nói xong lời này, không đợi Bách Hợp lại mở miệng, liền lảo đảo vươn tay mở cửa, có lẽ quá kích động, hắn ho khan vài tiếng, thậm chí tay run đến nỗi không cách nào mở cửa ra được, hắn kéo mấy lần, nhưng lại như không có cách nào khống chế mình, cuối cùng liền dùng cơ thể phá cửa ra, hoảng hốt chạy mất giống như một con thú đang hoảng loạn chạy trốn, chờ đến khi Bách Hợp đuổi theo đến cửa, thì thân ảnh của hắn đã biến mất hút trong bóng đêm.

Lúc đầu hắn còn giống như không nhấc được chân, cuối cùng đành phải đề khí bay lên nóc nhà, Bách Hợp nhìn theo phương hướng hắn biến mất, nghĩ đến lời nói của Âm Tú trước khi đi, không khỏi cười khổ, nàng thật sự không cần, hơn nữa nàng cũng thật lòng muốn làm bạn với Âm Tú cả đời, cho dù không nhất định phải lấy danh nghĩa vợ chồng thì cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác dường như Âm Tú lại không tin nàng. Bách Hợp đứng ở trong sân một hồi lâu, trên ngọn cây gần đó ánh mắt Âm Tú tham lam nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng thấy Bách Hợp xoay người vào phòng, cửa đã đóng lại ngay cả bóng dáng cũng không thấy nữa mới cắn răng thân thể mềm nhũn vô lực tê liệt ngã xuống khỏi cây.

Từ sau khi Âm Tú chạy mất vào hôm đó thì hơn ba tháng liên tiếp cũng không thấy hắn xuất hiện nữa, Bách Hợp vừa lo lắng thương thế của hắn, vừa lo lắng tình cảnh hiện giờ của hắn, đi theo bên cạnh nội thị như Tào công công, quả thực giống như gần vua như gần cọp, càng nguy hiểm hơn đi theo bên cạnh Hoàng đế nhiều, Bách Hợp nhớ đến vị Đại tông sư đang ẩn núp trong cung kia, trong lòng lại càng cảm thấy trầm trọng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, rất nhanh liền đến ngày hội Trung thu mỗi năm một lần, lão Hoàng đế hiện giờ đã càng ngày càng già nua không biết nghĩ gì năm nay đột nhiên nhớ đến tiết Trung thu, muốn bày tiệc ở Bảo Hòa điện, mời một đám con cái tham gia. Trong chớp mắt, Cửu hoàng tử vốn không ai hỏi thăm lại giống như cũng được người ta nhớ đến, lúc nội thị đến truyền chỉ, Bách Hợp sửng sốt một chút, mới tạ ân.

Nay Cửu hoàng tử đã sáu tuổi, trước kia trong cung cũng không may bào phục hoàng tử cho bé, mặc dù nội thị có tạm thời tìm tới một bộ, nhưng số đo của bộ quần áo này không vừa với Cửu hoàng tử, có điều lúc này muốn thay bộ khác thì đã không còn kịp nữa, canh giờ dự tiệc mà lão Hoàng đế quy định là nửa canh giờ sau, nội thị đến thiên điện này bẩm báo vốn đã chậm, tuy nói Hoàng đế Đại Ngụy hôm nay ngu ngốc vô năng, nhưng tính tình lại âm trầm cổ quái, Bách Hợp bất đắc dĩ chỉ có thể bế Cửu hoàng tử đi theo nội thị này rời khỏi cung điện.

Tuy nói hiện tại Cửu hoàng tử đã lớn hơn nhiều, nhưng hoàn cảnh lớn lên của bé khiến cho bé có một loại cảm giác bản năng sợ hãi thế giới bên ngoài, bé cũng không tin người lạ. Nếu không phải Bách Hợp đi theo bên cạnh bé, hơn nữa Bách Hợp vẫn chưa từng rời xa, thì sợ là chỉ mới ra khỏi điện một bước bé đã khóc lên rồi. Liền tính lúc này bé cố nén không dám khóc, nhưng hai chân lại không ngừng run rẩy, tay ôm chặt cổ Bách Hợp, miệng khẽ hô: “Ly cô cô, Ly cô cô.”

Tuy nói có tâm tư muốn dùng Cửu hoàng tử báo thù, nhưng dù sao đây vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn là đứa trẻ mà Bách Hợp đã đích thân chăm sóc hai năm, thấy bé bị dọa thành như vậy, Bách Hợp liền vuốt vuốt lưng bé như an ủi, nhưng Cửu hoàng tử lại căn bản không bình tĩnh lại được. Nội thị đang dẫn đường ở phía trước cũng không để ý Cửu hoàng tử có bị dọa hay không, lúc này vì tranh thủ thời gian, liền chọn một con đường mòn nhỏ hơi quanh co dẫn đến Bảo Hòa điện, cứ thế khoảng ba khắc chung sau, Bách Hợp cũng dẫn Cửu hoàng tử đến Bảo Hòa điện.

Lúc này trong điện cũng đã đầy người, Bách Hợp được người ta dẫn vào từ cửa hông của đại điện, ánh mắt mọi người đầu tiên là nhìn Bách Hợp một chút, nhưng ngay sau đó liền dời đi. Bách Hợp liếc thấy Âm Tú đang đứng bên cạnh một thái giám trung niên có mặt mũi âm trầm, lúc này hắn mặc một bộ mãng cẩm bào màu xanh đậm, sắc mặt lãnh đạm, lúc Bách Hợp đi vào hắn giống như không nhìn thấy vậy, chỉ đứng chắp tay cung kính như tượng gỗ.

Trong điện, lúc này, mấy hoàng tử đang nói chuyện hào hứng, nhưng giữa họ lại tỏa ra một mùi thuốc súng nồng nặc, trong đó một nam tử trung niên lớn tuổi nhất, trên mặt đã để râu, trên người mặc phục sức hoàng tử, khuôn mặt trông uy nghiêm nhìn một thanh niên trông hơi cường tráng nói: “Tam đệ, thời gian trước có phải phụ hoàng mới khen đệ có học vấn tốt không? Đại ca còn tưởng rằng ngoại trừ biết chơi với nữ nhân ra, những cái khác đệ liền không biết gì chứ, không nghĩ tới còn có thể đọc sách, ha ha ha, Đại ca thật đúng là xem nhẹ đệ.”

Hoàng đế Đại Ngụy một đời không bằng một đời, Hoàng đế đương nhiệm già nua ngu ngốc, chỉ biết sống phóng túng lâm hạnh nữ nhân, hết lần này tới lần khác lão ta lại tập trung quyền lực chặt chẽ trong tay quân chủ, triều thần trong tay thì người người đều là kẻ vô dụng, nếu không phải Đại Ngụy quốc còn có Đại tông sư có thể kinh sợ tứ phương, thì sợ rằng Đại Ngụy đã bị ba đại Vương khác họ nhìn chằm chằm rồi. Còn con trai của Hoàng đế Đại Ngụy đương nhiệm thì lại càng hơn thế, mấy hoàng tử đều có tiếng ngang ngược, dân gian vẫn luôn có tin đồn, nhưng hết lần này tới lần khác trong tình tiết câu chuyện họa diệt quốc của Đại Ngụy cuối cùng lại bị mọi người đẩy lên đầu Ly Bách Hợp, người người đều mắng nàng ấy là gian phi lầm quốc.

Bách Hợp nhìn hoàng tử đang nói chuyện này một cái, chính là hoàng trưởng tử của Đại Ngụy, người này khi còn trẻ cũng từng lên chiến trường, có dũng nhưng lại vô mưu, trong một đám hoàng tử, thân phận của hắn ta lớn nhất, mẫu phi thì mặc dù đã lớn tuổi mất đi sự sủng ái của Hoàng đế, nhưng bởi vì năm xưa từng ở trong quân, nên bản thân rất có danh vọng, hơn nữa trong tình tiết câu chuyện cũng là thí sinh có khả năng được chọn thừa kế ngôi vị Hoàng đế nhất.

Mà Tam hoàng tử bị hắn ta chỉ mặt gọi tên nghe được lời này của Đại hoàng tử, sắc mặt liền lập tức khó coi, nay lão Hoàng đế lớn tuổi, người thừa kế hoàng vị lại chậm chạp không lập, thế cho nên giữa mấy huynh đệ cũng minh tranh ám đấu không ngừng, nhìn đối phương cũng không thuận mắt, lúc này Tam hoàng tử bị Đại hoàng tử đâm một nhát trước mặt mọi người, mấy hoàng tử xung quanh cũng vui lòng xem chuyện cười của họ, đều cười ‘Ha ha’:”Tam ca thật bản lĩnh, lần trước nghe nói trong phủ huynh có một ả đào tên là Tiểu Đào Hồng có dáng dấp thiên tư quốc sắc, đệ đệ này liền dùng mười mỹ nhân Nam quốc trao đổi, được không?”

“Ha ha ha, không bằng Bản vương thay Tam đệ cầu tình với phụ hoàng, phong Vương cho đệ, đưa đệ về đất phong, làm Vương gia nhàn tản, lại tặng thêm cho đệ ba mươi thanh quan có tư sắc thượng đẳng nữa, thế nào?” Đại hoàng tử thấy sắc mặt Tam hoàng tử xanh mét, lại càng cố ý kích thích hắn ta một câu, Tam hoàng tử cười lạnh hai tiếng, đôi môi nhếch lên, trên mặt hiện lên mấy phần âm ngoạn, nghe thấy thế cũng không có lên tiếng, bàn tay cầm ly rượ lại siết chặt lại, trên trán gân xanh nổi lên.

Trong điện trông như cười nói vui vẻ, nhưng kỳ thật không khí lại cực kỳ căng thẳng, Bách Hợp vốn muốn cẩn thận đặt Cửu hoàng tử xuống chỗ ngồi của bé, ai ngờ Cửu hoàng tử vốn nhát gan lại chết sống không chịu buông tay nàng ra, nhất quyết ôm nàng thật chặt, Bách Hợp đặt bé xuống chỗ ngồi, bé sợ hãi đến cả người run run, ngược lại liền mở to miệng ‘Oa’ một tiếng khóc lên: “Ly cô cô, Ly cô cô, ta sợ!”

Tiếng khóc này vang lên trong đại điện vốn đang trong bầu khí quỷ dị lại càng chói tai, Tam hoàng tử vốn đã ôm một bụng hỏa lại không dám xé rách mặt với Đại hoàng tử có thực lực khá lớn trước mặt mọi người, lúc này liền giống như đột nhiên tìm được nơi phát tiết, ném mạnh ly rượu trong tay mình vào Cửu hoàng tử: “Câm miệng! Lại khóc Bản vương lóc thịt ngươi!”

Cửu hoàng tử nơi nào đã gặp phải tình cảnh tàn bạo như vậy, nhất thời bị dọa sợ đến giương mắt đờ đẫn không kêu nổi ra tiếng, hàm răng run lên cầm cập, hai chân run run, nắm chặt tay Bách Hợp, ngược lại còn siết chặt tay Bách Hợp đến nỗi đau đớn.

“Một đứa nhỏ còn khóc nháo không thể rời khỏi người, đây là tiểu tiện chủng của cung nào?” Tam hoàng tử uy nghiêm lên tiếng, lại không có ai nguyện ý cầu tình cho Cửu hoàng tử, tất nhiên là vui lòng xem kịch vui, toàn bộ ánh mắt của mọi người trong điện đều rơi vào người Bách Hợp và Cửu hoàng tử bị dọa sợ đến sắc mặt xanh trắng, yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe.

Con ngươi của Tào công công vốn đang đứng trong điện lại đột nhiên xoay tròn, liền chỉ vào Bách Hợp nói: “Ngươi, đi ra.”

Tiếng của lão ta chói tai, nghe giống như có sợi dây thép đang siết cổ, làm cho người ta một loại cảm giác mao cốt tủng nhiên, lúc trước Bách Hợp đã nghe Âm Tú nói lão ta đã đứng bên phía Tam hoàng tử, lúc này nghe thấy Tào công công gọi mình đi ra, trong lòng Bách Hợp căng thẳng, đáp một tiếng ‘Vâng’, nhưng Cửu hoàng tử lại nắm chặt nàng rất sợ nàng đi khỏi. Tào công công nở nụ cười âm hiểm, da thịt trên gương mặt trẫm tĩnh của Âm Tú vốn đang cung kính đứng bên cạnh lão ta khẽ co rút hai cái, hai tay vốn đang chắp lại đặt trước bụng dưới trong nháy mắt liền siết chặt lại.

“Cẩu nô tài vô dụng, ngay cả hoàng tử điện hạ mà cũng không hầu hạ tốt, còn không mau bắt nàng ta lại, nếu Hoàng thượng tới, quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng ngược lại không tốt.” Bên khóe môi Tào công công hiện ra một nụ cười lạnh, trong hai mắt tràn đầy sát ý âm lãnh, trong điện không ai lên tiếng, người trong hoàng tộc của vương triều Đại Ngụy lúc này không nói xem mạng người như cỏ rác, nhưng quả thật không đặt tính mạng của một cung nữ trong lòng.

Lúc này dù Cửu hoàng tử còn nhỏ thì cũng cảm giác được có gì đó là lạ, liền theo bản năng chui vào trong lòng Bách Hợp, sắc mặt trắng bệch do đã bị dọa phá mật, mấy thái giám ở dưới sự ra hiệu của Tào công công đi tới chỗ Bách Hợp, đột nhiên có người hô một câu: “Có thích khách!”

Nghe được hai chữ ‘Thích khách’, người người trong đại điện đều lập tức hoảng hốt, thậm chí hộ vệ của mấy hoàng tử đều loạn thành một đoàn, đám người Đại hoàng tử vừa nãy còn trông uy phong lẫm lẫm lúc này chen chúc thành một cục giống như chim cút bị chấn kinh, tất nhiên lúc này không còn ai để ý đến chuyện giữa Bách Hợp và Cửu hoàng tử nữa, Tào công công lúc nãy còn mang vẻ mặt âm lãnh đột nhiên sắc mặt một trận trắng bệch, quay đầu nhìn sang Âm Tú, Âm Tú không tiếng động thu hồi bàn tay đã vỗ chưởng vào lưng lão ta, ho nhẹ hai tiếng cúi đầu lui về sau một bước đứng vào trong góc.

Một giọng hô báo có chút bén nhọn vang lên: “Hoàng thượng giá lâm ~”, Hoàng đế Đại Ngụy ở hậu điện khoan thai tới chậm, mọi người đang lúc kinh hoàng vội ngồi xuống chỗ của mình, một đám phi tần cũng đi ra theo sau, Tào công công vẫn còn mở to hai mắt đứng giữa mọi người, Hoàng đế râu tóc bạc trắng trên đài cao hừ lạnh một tiếng, đám thái giám liền lui xuống như thủy triều, nhưng ở giữa Tào công công mặc mãng long bào vẫn còn đứng sững sờ, cho đến khi Hoàng đế tức giận nhíu mày, Đại tổng quản Ti lễ giám Lưu Thuận liền thét khẽ một câu: “Tào phụ, còn không lui xuống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK