Beta: Sakura
Chỉ tiếc lần này chỉ biết lúc mở đầu, không có kết cục, Bách Hợp tạm thời chưa biết nên làm gì với Brian. Rõ ràng gã đã bị Anna mê hoặc, đối với người như vậy, Bách Hợp cũng không muốn nỗ lực kéo gã trở về, cho dù nguyên chủ từng thật lòng thích gã, cô quyết định thờ ơ lạnh nhạt, nếu kịch tình phát triển tiếp, có thể có được nhiều đầu mối hơn, nếu phát hiện Brian không có ích cho nhiệm vụ của cô, nếu gã không đến trêu mình, Bách Hợp sẽ bỏ qua cho gã, nhưng nếu gã còn dám đến trêu cô mà gã lại không có ích gì, như vậy cô phải nghĩ cách giết gã.
Mà nếu sau này phát hiện nguyên chủ có tâm nguyện tranh giành Brian từ tay Anna, chờ thực lực cô cao cường, cô sẽ nuôi Brian ở bên cạnh, như vậy xem như gián tiếp hoàn thành nhiệm vụ.
Buổi cầu nguyện sáng hôm sau, Bách Hợp cũng không nói gì nhiều với Brian, cô khác thường như vậy, ngược lại khiến Brian liên tục nhìn cô vài lần.
Hoàng gia cử hành vũ hội đón tiếp đại công Artturi, rất nhanh đã đến lúc đó.
Vào dịp này Artturi không bảo người mang quà đến tặng cô nữa, cũng không hẹn cô ra ngoài, mặc dù Bách Hợp muốn hỏi thăm về Anna, nhưng vì nghĩ đến trước sau gì cô cũng sẽ gặp lại Artturi ở vũ hội, bởi vậy không nóng ruột hoảng loạn.
Trước ngày bắt đầu vũ hội một ngày, người gia tộc Roman từng phái người đến thần điện muốn đón cô về gia tộc để chuẩn bị trang điểm, hiển nhiên lần này gia tộc Roman vì Bách Hợp ước hẹn với Artturi, phá lệ được hoàng đế bệ hạ ân chuẩn tham dự vào vũ hội thượng lưu lần này, nhưng Bách Hợp đã nhận lời đại giáo chủ Andrew, sẽ làm bạn đồng hành với ông ta trong tiệc hôm đó, bởi vậy cô nói rõ tình huống với người của gia tộc Roman, bá tước Roman sớm đã kêu người đưa trang sức châu báu đến, nghe thế cũng không kêu người qua nữa.
Bách Hợp đang ngồi xe ngựa cùng với đại giáo chủ thần điện Andrew, Brian và kỵ sĩ thủ hộ của đại giáo chủ Andrew ngồi ở xe ngựa bên ngoài.
Trong xe đại giáo chủ Andrew nhìn Bách Hợp ăn mặc đơn giản, cô không mặc lễ phục rườm rà mà gia tộc Roman đưa đến, ngược lại chỉ mặc chiếc váy màu trắng, cho thấy tư thái thướt tha của cô. Trên người cũng không đeo trang sức chói mắt nào. Chỉ để mái tóc dài lượn sóng buông phía sau, cài một chiếc trâm ngọc màu xanh đơn giản, viên ngọc dưới ánh đèn tản ra sáng bóng.
Cô trang điểm nhẹ nhàng khoan khoái, mặc dù khá đơn giản, nhưng chính vì y phục trang sức đơn giản mới càng khiến khí chất Bách Hợp hòa hợp với nhan sắc mỹ lệ của nguyên chủ. Bởi vậy mặc dù Andrew hơi bất mãn vì Bách Hợp trang điểm đơn giản. Nhưng lúc nhìn thấy cô, lại không thể chê được điểm nào.
Xe ngựa dừng lại trước trang viên tổ chức vũ hội, thị vệ bước lên kiểm chứng thân phận đại giáo chủ Andrew, sau đó nhanh chóng để xe qua. Lúc này màn đêm đã đến, vũ hội vẫn chưa bắt đầu, sân trước đã treo đầy đèn, bốn phía treo rất nhiều đồ trang trí và nguyệt quang thạch, quang thạch phản xạ ánh đèn, chiếu sáng tòa lâu đài cổ kính.
Lần này hoàng đế tổ chức vũ hội chủ yếu vì Artturi, nhân vật chính lần này, đại công tước Artturi ngồi bên cạnh hoàng đế, kể cả mấy vị hoàng tử đều bị vây quanh trong đám người.
Nhưng vóc người vị đại công này cao to, dù bị người bao quanh, anh vẫn như hạc giữa bầy gà, lúc Bách Hợp khoác tay Andrew vào vũ hội, ánh mắt thoáng chốc đã nhìn thấy anh.
Dường như cảm giác được có người nhìn mình, vị đại công tước vô cùng nhạy bén nghiêng đầu qua, thái độ anh vốn biếng nhác và lãnh đạm nhưng sau khi nhìn Bách Hợp, rất nhanh lộ ra vẻ tươi cười, anh không quay đầu, nhưng khẽ nói gì đó với hoàng đế ngồi cạnh.
Vì cách quá xa, Bách Hợp hoàn toàn không nghe được, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn nhìn cô, cô thấy phía sau lưng đã hơi sởn tóc gáy. Đại giáo chủ Andrew đã nhanh chóng phát hiện điểm này, nụ cười trên mặt ông ta càng sâu hơn, dẫn Bách Hợp đến đó, trên đường đi có nhiều quý tộc đến chào hỏi, trong đó có một vài vị nổi tiếng.
Đến gần, Bách Hợp nhìn thấy hôm nay Artturi không mặc áo sơ mi trắng như hai lần gặp nhau trước, hôm nay anh mặc một thân săn kỵ màu ô-liu, mái tóc vàng nhạt được anh vuốt hắn ra phía sau, lộ ra vầng trán chắc nịch, so với cách ăn mặc mang theo sự lạnh lùng và xa cách của quý tộc, hôm nay cách ăn mặc này thể hiện rõ vẻ đẹp trai và anh tuấn của anh.
Đại giáo chủ Andrew dẫn Bách Hợp đến gần, anh đứng lên, bộ quần áo này khắc họa rõ đôi chân dài của anh, dưới chân anh mang một đôi ủng da, đi đến chỗ Bách Hợp, vươn một tay:
“Nữ sĩ, đêm nay em rất quyến rũ.” Ngón tay anh dài nhỏ có lực, dưới ánh đèn sáng trưng, giữa ngón tay anh có thể thấy được những vết chai mờ.
Bách Hợp cười cảm ơn anh, đặt tay trong lòng bàn tay anh, Artturi mỉm cười, không đột nhiên thu tay lại, vẻ mặt anh mang theo vài phần thờ ơ, động tác lại tựa như báo săn, Bách Hợp cảm giác mình như đã trở thành con mồi của anh, bản năng muốn rút tay về, mấy ngón tay lại thoáng chốc bị anh bắt được, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
Artturi cũng không thích có người quá mức thân thiết với anh, lúc này anh chủ động hôn tay Bách Hợp, hành động này khiến người vây quanh anh lộ ra vẻ giật mình.
Khi môi anh rời khỏi mu bàn tay Bách Hợp, cũng không buông tay Bách Hợp ra, ngược lại anh cầm tay Bách Hợp, không đợi Bách Hợp phản ứng, thuận tay nhét cánh tay cô vào tay mình, đồng thời cầm lấy bàn tay cô không buông ra, khiến Bách Hợp hoàn toàn không thể thoát ra.
“…” Động tác bá đạo như muốn công khai biểu thị chủ quyền, thoáng chốc Bách Hợp không nói nên lời, không chỉ cô không kịp phản ứng, ngay cả đại giáo chủ Andrew bên cạnh cũng ngây người. Vẻ mặt Artturi không hề khác thường, dường như cảm thấy làm vậy là việc thiên kinh địa nghĩa, tuy nói nữ sĩ có hai bạn nam đồng hành không phải là chuyện hiếm lạ, nhiều phu nhân quý tộc cũng đi cùng với chồng và con trai đến đây, nhưng vì đại giáo chủ và đại công Artturi có thân phận đặc biệt, nên đã khiến Bách Hợp trở thành tiêu điểm, rất nhiều ánh mắt hâm mộ rơi vào người cô.
Đại giáo chủ Andrew im lặng chốc lát, sau đó hòa nhã cười, nháy mắt với Bách Hợp, chủ động buông tay Bách Hợp ra:
“Rất vinh hạnh nhường bạn đồng hành, quả nhiên thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp luôn thích hợp với thân sĩ anh tuấn.” Ông ta khen hai người, vừa lúc Brian đỗ xong xe ngựa nghe thấy, ánh mắt Brian rất nhanh thoáng lo lắng, nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
Thừa dịp đại giáo chủ Andrew và hoàng đế chào hỏi, Artturi dẫn Bách Hợp ra khỏi vòng người, tìm góc ngồi xuống: “Đã lâu không gặp nữ sĩ, xem ra mấy ngày nay em sống khá tốt.”
Xa xa một đám người nhìn thấy hai người trốn trong góc, dáng vẻ muốn qua nhưng không dám, chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn chằm chằm hai người.
“Cảm ơn đại nhân quan tâm, hôm nay sao không thấy ngài Lyon?” Bách Hợp muốn hỏi thăm Anna, nhưng không biết nên nói thế nào để Artturi chủ động nhắc đến, cô không muốn để Artturi nhìn ra bản thân có mục đích với Anna, miễn đến lúc đó sẽ sinh chuyện, cô đang muốn tìm lý do nói bóng nói gió, nhưng sau khi thốt ra lời này, chân mày dài mảnh của Artturi nhướng lên:
“Thế nào? Chẳng lẽ nữ sĩ không nên biểu hiện sự nhớ nhung với tôi trước hay sao, sao lại hỏi quản gia của tôi?” Giọng nói nhẹ hơn mấy phần, trong giọng nói lộ ra ý cười.
Quả thật là cười nhưng không hề ấm áp, ngược lại khiến lưng người ta phát lạnh, lông tơ Bách Hợp dựng đứng, lắc đầu, sau đó bị Artturi đẩy mạnh vào góc sô pha, phía sau lưng là ghế sô pha mềm mại, cô còn chưa kịp lên tiếng, hai tay Artturi đã chống lên hai tay vịn sô pha, vây Bách Hợp bên trong.
Cơ thể thon dài cao to cúi xuống, dùng thân thể mình chặn ánh đèn và mọi ánh mắt chăm chú vào Bách Hợp, khuôn mặt tinh xảo ấy cách Bách Hợp quá gần, vài sợi tóc buông xuống khuôn mặt anh, ngũ quan thâm thúy phủ lên mặt cô, đôi mắt anh như đầm nước, sâu xa và u ám.
Có lẽ có ánh sáng sau lưng anh, đôi mắt màu lam kia càng đậm màu hơn, bị anh nhìn chằm chằm, khiến người có cảm giác áp bách rất lớn: “Đêm nay tôi không dẫn theo quản gia của mình đến, có lẽ người em muốn gặp không phải ông ấy, hẳn là một người khác, đúng không?”
Chóp mũi Bách Hợp đều nhiễm mùi hương của anh, cách anh gần vậy, dường như không cảm nhận được nhiệt độ thân thể nữa, cả người cô bị vây quanh trong hơi thở của anh, trên người Artturi có hương chanh tươi mát đặc biệt, mỗi hô hấp, đều như dễ dàng lây hơi thở của anh, nghe anh nói vậy, đầu tiên là trái tim ngừng hai nhịp, ngay sau đó lại điên cuồng đập, trong mắt Artturi mang theo một sự lãnh đạm như hiểu rõ tất cả, cô đang muốn lắc đầu phủ nhận, phía sau hai người giọng nói Andrew vang lên:
“Vẫn luôn rất ngưỡng mộ phong thái của đại nhân, bây giờ gặp được, đứa nhỏ, con không chuẩn bị giới thiệu cậu ấy với ta một chút sao?”
Trong mắt Artturi lộ ra vẻ không vui khi bị người quấy rầy, sắc mặt anh hơi trầm xuống quay đầu, anh mang đến cảm giác áp bách cho Bách Hợp nhưng khi anh quay đầu cảm giác đó đã tản đi nhiều, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, đang muốn ngồi ngay ngắn, anh lại đột nhiên nghiêng đầu qua, Bách Hợp không ngờ anh sẽ quay đầu lại, cô phản ứng kịp nhanh chóng ngã ngược lại vào ghế, bờ môi của anh tựa như lông vũ, nhẹ nhàng dời khỏi trán cô.