Mục lục
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

Trong nội cung không có Vận Hoa phu nhân nào cả, đêm qua Lưu Thế tử phu nhân vừa chết, hôm nay trong nội cung thêm một Vận Hoa phu nhân, trong lòng Bách Hợp muốn cười, Phó Bách Niên ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lúc này vẻ mặt cô ta nhất định vô cùng đẹp mắt, cô rung  làn váy rồi đứng lên.

Ngày hôm qua Lương Kỳ bị Yến Tô dọa sợ, phụ tử Yến gia nhục nhã  hắn nhưng lúc ấy hắn cố nén, sau  một khắc Yến Tô móc ra dao găm, dọa cho toàn thân hắn lạnh toát, phụ tử Yến thị vừa đi, lúc ấy hắn đã chết lặng luôn rồi, vẫn là do  hai cái thái giám khỏe mạnh dìu trở về, nhưng đến tối lại thấy Lưu gia đưa một  tiểu mỹ nhân vào cung, Phó Bách Niên là mộng đẹp của hắn từ thời thiếu niên  đến bây giờ, đêm qua chịu đả kích như vậy sau khi trở về tẩm cung hắn liền phát sốt, nhưng lúc thấy Phó Bách Niên bị Lưu gia đưa vào trong cung, lại nhịn không được, lấy bí dược hồng hoàn trong nội cung, sau khi uống thì sủng hạnh Phó Bách Niên.

Sáng sớm lúc Phó Bách Niên tỉnh lại thì gạo nấu thành cơm, bạch bích mông ô, lúc ấy ý nghĩ muốn chết đều đã có, lúc ấy các cung nữ chế trụ cô ta, bởi vì Hoàng đế đã từng nói qua, nếu Phó Bách Niên có cái gì ngoài ý muốn, thì nhóm nội thị trong cung đều phải chôn cùng!

Tuy nói Lương Kỳ không có nắm  chính quyền Đại Chu, thế nhưng mà ở trong hậu cung này, hắn vẫn còn vài phần quyền thế, hơn nữa thân phận Phó Bách Niên đặc thù, mấy người này dù không nhìn ở phần Lương Kỳ thì cũng phải nhìn ở việc Phó Bách Niên  là do Tiêu Dao hậu  đưa vào cung đấy, cũng không thể mới ngày thứ hai cô ta đã chết, bởi vậy sau một một phen vật lộn, hết tức giận thì Phó Bách Niên đã tỉnh táo lại, tuy nói thống khổ, có thể nghĩ đến mình vừa chết sẽ khiến cho tiểu nhân đắc chí, ba đứa con của mình vẫn còn ở trong tay Lưu gia, nếu như cô ta chết đi, chỉ sợ con gái của cô sau này có kết cục gì liền có thể nghĩ được. Càng quan trọng hơn là, cô ta phải chịu đựng đại nạn này,cừu nhân còn chưa chết mà cô lại chết trước rồi. Cô ta không cam lòng, cho dù phải chết, cũng muốn đưa những người hủy cả đời cô vào địa ngục.

Lúc Bách Hợp được cung nhân dẫn đi vào cung điện của Phó Bách Niên, cô ta tóc rối bù ngồi ở trước gương. Đã không còn sớm nữa,mà cô ta lại đầu không chải đầu mặt không rửa, trong kính chiếu ra dung mạo của cô ta, không chút phấn son nhưng mỹ mạo của Phó Bách Niên vẫn đẹp kinh người, cô ta mặc một cái váy dài màu hồng đào, nửa người trên là áo ngực màu trắng nhạt,bên ngoài khoác áo dài bằng sa mỏng màu đỏ nhạt, cánh tay như ẩn như hiện lộ ra vài phần gợi cảm.

Cô ta ngồi yên không nhúc nhích, trong tay cô ta cầm lược dầy chải mái tóc dài như gấm của mình, làn váy rơi trên mặt đất, giống như một đóa nở rộ, người trong nội cung người lúc sáng sớm còn thấy Phó Bách Niên phát hỏa một trận, bị cô ta dọa không nhẹ, lúc cô ta tỉnh táo lại thấy cô ta không còn tìm chết nữa chỉ đưa ra yêu cầu gặp Bách Hợp. Người trong nội cung người lập tức gọi Bách Hợp qua cho cô ta, chỉ cầu Phó Bách Niên có thể hài lòng như ý, đừng lại bướng bỉnh nữa, sau này thuận theo Hoàng Thượng thì cuộc sống của cô ta mới tốt, mọi người cũng có thể thả lỏng một hơi.

Trong tẩm cung đốt đàn hương, khí tức ái muội lúc này còn chưa bay hết,  lúc Bách Hợp tiến đến ánh mắt chống lại ánh mắt Phó Bách Niên ở trong gương, sắc mặt cô ta trắng bệch, bờ môi đã mất đi màu đỏ. Bên trong hai mắt to lộ ra tia máu, thần sắc có chút hung ác, cô ta cùng Bách Hợp đối mắt, nhìn lẫn nhau mấy lần, một lúc sau mới nhẹ nhàng nở nụ cười. Tay cầm lược bí của cô ta dùng sức đến gân xanh trên mu bàn ta đều nổi lên, một lúc sau rũ mí mắt xống.Trong chốc lát hốc mắt đầy nước mắt, cô sẽ không khóc, cô sẽ không khóc cho đám súc sinh đã hại cô xem, cô muốn cho Bách Hợp khóc, cô muốn khiến cho những người có lỗi với cô  cuối cùng có một ngày phải quỳ gối trước mặt cô, thế nhưng mà nước mắt kia nhưng lại như là hạt châu bị dứt rơi xuống đất.

Cô còn thầm nghĩ muốn trôi qua cuộc sống yên tĩnh, thế nhưng mà những người này đều không muốn buông tha mình, đã như vậy, cả cuộc đời này, cô muốn những người này phải trả giá thật nhiều!

Tiếng cười của Phó Bách Niên u oán, vang vọng ở trong cung điện, chung quanh một người đều không có, côlại mặc thành bộ dáng này, lúc nhẹ giọng cười phảng phất giống như Lệ Quỷ, giọng nói và vẻ mặt kia làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, nhưng Bách Hợp cũng không có bị cô hù sợ, ngược lại tỉnh táo nhìn chằm chằm vào cô ta, Phó Bách Niên cười xong rồi, từ trong gương thấy bộ dáng tỉnh táo này của Bách Hợp, trong lòng cô ta rất tức giận, hiện nay mình bị cô làm hại thảm như vậy, cô ta hung hăng đập chiếc lược trong tay xuống mặt bàn,  cười gằn nói:

“Ta có đẹp hay không?”

Thần sắc của cô ta cổ quái, khuôn mặt xinh đẹp lúc này không biểu tình, nhưng trong cặp mắt kia lại lộ ra điên cuồng, lúc cô ta nói xong lời này, đưa thay sờ sờ mặt của mình, hai mắt sáng quắc kia nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, Bách Hợp nhẹ gật đầu: “Đương nhiên xinh đẹp, lúc trước trong mấy người tỷ muội Phó gia chúng ta thì ngươi là xinh đẹp nhất.” Hai người bất kể là trước khi lập gia đình hay sau khi lập gia đình, đều chưa từng cùng nhau xuất hiện, càng không có cùng nhau nói chuyện như vậy, tuy trên danh nghĩa là đường tỷ muội, thế nhưng mà lúc trước Phó Bách Niên thân là con gái của Thế tử nhưng chỉ là một đứa trẻ đáng thương không có mẹ ruột che chở mà thôi, lúc ấy Phó Bách Hợp là người được sủng ái yêu thương, Phó gia tỷ tỷ muội muội không ít, hai người cảm tình cũng không sâu, thậm chí đêm qua lúc Phó Bách Niên còn đang suy nghĩ muốn giẫm cô một cước, nhưng lúc này Phó Bách Niên nhìn cô lại nở nụ cười:

“Ta biết rõ ta xinh đẹp. Lúc trước lúc hai nhà Phó, Lưu muốn muốn hợp tác, Phó gia phải gả một nữ nhi cho Lưu gia, ngươi còn tưởng rằng một trong những người tiến cung phục thị hoàng tử  nhất định sẽ có ta?”

Lúc ấy Phó Bách Niên xinh đẹp, xác thực là lựa chọn tốt nhất để tiến cung phục thị hoàng tử, nguyên bản trong kịch tình khi Phó Bách Niên không có trọng sinh cũng chính là như thế này, Phó Bách Hợp cũng luôn luôn nghĩ như vậy, Phó Bách Niên tuyệt sắc như vậy thì nam nhân bình thường căn bản không thể cưỡng lại trước cô ta, hơn nữa cô ta vừa không có mẹ ruột làm chỗ dựa, không đưa cô ta tiến cung thì còn đưa ai đây? Cho dù hoàng  quyền của vương triều Đại Chu không ở trong tay Lương Kỳ cho dù hắn không bằng người khác, vô luận cô ta có tính toán như thế nào đi nữa,thì cũng chỉ có một con đường tiến cung mà thôi, lúc này cô ta hỏi như thế, Bách Hợp không có lên tiếng, Phó Bách Niên cười lớn lên:

“Đáng tiếc ngày đó các ngươi tính toán tường tận, mấy đường tỷ muội tranh đến đấu đi, cuối cùng ngược lại là ta người mà các ngươi đều cho rằng sẽ tiến cung, cuối cùng lại gả cho Lưu Thế tử,  những người có hi vọng hi vọng trở thành Thế tử phu nhân nhất thì lại tiến cung phục thị Hoàng thượng, bây giờ ngươi dần dần thất sủng, tiến cung nhiều năm chỉ là một cái Quý nhân, cho nên ngươi không cam lòng, lại ghen ghét ta sống tốt hơn ngươi, bởi vậy hôm qua cố ý khiến cho Yến Tô nhục nhã ta, bức Lưu gia đưa ta vào cung, hủy  cả đời ta, đúng hay không?”

Phó Bách Niên nói xong, lồng ngực phập phồng theo thời gian dần trôi qua, côta nguyên bản cố gắng làm thành mặt nạ tỉnh táo lúc này lại rạn nứt, thần sắc trở nên có chút dữ tợn đáng sợ, Bách Hợp nghe được cônói lời này, nhịn không được khóe miệng bắt đầu cong lên.

Lần này nhiệm vụ của Bách Hợp không liên quan gì tới Phó Bách Niên, tuy nói ở bên trong kịch tình cuộc sống bi kịch của Phó Bách Hợp do Phó Bách Niên làm, nhưng Phó Bách Hợp cũng chỉ không cam lòng mà thôi, nàng ấy muốn có được  sủng ái của Hoàng đế để chứng minh mình cũng không kém Phó Bách Niên, cũng muốn làm cho Phó gia nhìn xem, mấy người nữ nhi bị bọn hắn bỏ rơi không phải là toàn bộ vô dụng, lúc này đây nhiệm vụ thuần túy chỉ là bởi vì nguyên chủ không cam lòng cả đời canh giữ ở thâm cung, thân là quân cờ của Phó thị, một bước đều không có cơ hội bước đi đã  bị vứt bỏ, đáng tiếc hôm qua Phó Bách Niên chẳng biết tại sao tâm huyết dâng trào, cô ta ít xuất hiện nhiều năm ẩn nhẫn lâu như vậy, đến cuối cùng lại không có nhịn được mà trở thành cái con chim đầu đàn bị bắn kia, lọt vào tay Yến Tô, bị người Lưu gia đưa vào trong nội cung.

“Ta với ngươi không cừu không oán, vì cái gì ngươi muốn hại ta?” Phó Bách Niên hai tay cầm thành nắm đấm, hàm răng nghiến vang lên tiếng ‘Ken két’, Bách Hợp nghe nói như thế, lông mày liền giương lên: “Ta hại ngươi? Phó Bách Niên, ta chỉ là một quý nhân thất sủng trong nội cung, lấy cái gì hại ngươi?”

Kẻ cướp hô bắt cướp, một câu nói kia của Bách Hợp triệt để đem chọc giận Phó Bách Niên, cô ta không chút nghĩ ngợi liền giơ tay đẩy toàn bộ đồ đạc bày biện trên bàn trang điểm xuống dưới,  cười đến nước mắt đều chảy ra:

“Hay cho một  quý nhân thất sủng! Hay cho một quý nhân thất sủng! Phó Bách Hợp, ngươi lừa được người khác lừa được Lương Kỳ, nhưng sao ngươi có thể giấu được ta, ngươi- quý nhân   thất sủng này thật sự là có bản lĩnh, không được Lương Kỳ sủng lại có thể câu dẫn Yến Tô, đêm qua Yến Tô trước mặt mọi người nhục nhã ta, chỉ vì thay ngươi xuất đầu.” Phó Bách Niên tốt xấu gì cũng là xuyên không lại trọng sinh qua, sống cũng sống nhiều năm như vậy, lúc bắt đầu cô ta nhìn không thấu, nhưng sau khi về ngẫm lại thì hiểu ra, đêm qua Yến Tô giận dữ chỉ trích Hoàng đế chơi bời lêu lổng không làm nổi việc lớn, thuần túy chỉ vì lúc ấy Hoàng đế đề nghị muốn chơi hoa cầu mà thôi, mà lúc ấy mình đề nghị chơi hoa cầu là muốn làm cho Bách Hợp đi nhặt, Phó Bách Niên ngay từ đầu không nghĩ đến hướng này, nhưng sau khi cô nghĩ đến tình cảnh Yến Tô lại để cho Lưu Hậu gia cùng Lưu phu nhân nhặt khăn tay, mình cùng Lưu gia đều gặp chuyện, Hoàng đế phụ họa cái cách chơi này cũng gặp phải không may, duy chỉ có những người còn lại  không có bị liên lụy một chút nào, thậm chí cuối cùng Bách Hợp cũng không  có bị Lương Kỳ hận, cô càng nghĩ càng thấy không đúng, trên đường trở về  cô còn muốn nói phát hiện của mình cho Lưu phu nhân, Yến Thế tử cũng có uy hiếp, nhưng Lưu phu nhân vì mình nên bị Yến Tô nhục nhã mà  nổi nóng, lúc ấy ngực đau đớn không để ý  đến cô, Phó Bách Niên còn tưởng mình có nhiều cơ hội, lúc đang ở trong phòng  đợi trượng phu trở về,nhưng cũng không đợi được đến lúc hắn trở về phòng, lúc mình tỉnh lại thì đã bị đưa vào trong nội cung, bị tên  hôn  quân Lương Kỳ kia làm bẩn.

Nếu là tối hôm qua vẫn chưa nghĩ ra được tiền căn hậu quả của chuyện này thì có lẽ Phó Bách Niên sẽ chết tâm, nhưng lúc này mội khi chuyện đã minh bạch mình là không may bị người tính toán lại bị phản bội, Phó Bách Niên sẽ không  cam  lòng rồi, sau khi cô ta nghĩ thông suốt, lập tức cho người gọi Bách Hợp tới đây, vừa nghĩ tới chính mình thật vất vả mới nhảy ra khỏi hố lửa, bởi vì Bách Hợp mà lại lần nữa bị người ném vào, hai bàn tay Phó Bách Niên nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay đều véo tiến vào trong thịt nhưng cô lại không rên rỉ ra một tiếng nào, giờ thân thể cô đã không sạch sẽ rồi, cô không thể nhìn Bách Hợp kiêu ngạo như vậy, muốn cho cô ta cũng  bị vấy bẩn như mình, Bách Hợp lại muốn cùng Yến Tô song túc song phi? Nằm mơ đi!

Yến Tô đã dám tính toán chính mình, cô thế đơn lực cô, không có biện pháp giết Yến Tô, nhưng cô muốn để cho Bách Hợp nếm thử, cái loại mùi vị bị chia rẽ rõ ràng đã có người yêu lại bị người khác làm bẩn! Đến lúc đó cô muốn cho Yến Tô hối hận, muốn cho hắn hối hận hôm qua nhục nhã mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK