Vương triều Đại Sở là Ân gia nàng ta đấy, bây giờ đệ đệ gặp chuyện không may, có phải hay không, có phải hay không vị trí nữ hoàng, nàn tag cũng có thể suy nghĩ một chút? Dưới gối Ân Sở chỉ có một con nối dõi Nguyên Ấp, Đào Bách Hợp tuy là Hoàng hậu, nhưng vì độc vu cổ, bây giờ gần đây hai năm, trốn ở trong cung đóng cửa không ra, nàng ta cũng không phải toàn không có cơ hội, chỉ cần nàng ta mưu đồ cẩn thận…
Đang lúc sáng tạo mộng xuân đẹp, Bách Hợp dẫn cung nhân, trực tiếp xông vào Trường Lạc cung, Ân Mẫn nhìn thấy Bách Hợp hung hăng cao ngạo như trước, quả thực có chút không dám tin hai mắt của mình.
“Vương thái hậu lớn tuổi, thỉnh đưa ra ngoài, để cho cho an dưỡng lúc tuổi già, dọn ra điện Trường Sinh, đem đồ của Thái hậu đi! Bản cung trước khi thụ vu cổ, điều tra rõ là Giang Quý nhân gây nên, Giang Quý nhân chính là Trường Bình hiến tặng, bắt giữ hai người, thẩm lại sau!” Bây giờ Ân Sở muốn chết không sống, Bách Hợp không muốn cho hắn sống sót, Ân Sở vừa ra sự, thế lực lớn nhất trong cung này chính là cha con Đào thị cô!
Cả người Giang Mẫn Châu đều bị trói lại, trong cung đồn đại Bách Hợp trở nên xấu xí vô cùng, cho rằng Bách Hợp sắp chêtd, bởi vậy sau khi Ân Sở xuất chinh thì Giang Mẫn Châu không đem tâm tư đặt ở trên người Bách Hợp, ngược lại dùng để nuôi trồng thế lực của mình, nàng ta vốn tưởng rằng lúc Ân Sở trở về, liền là ngày mình đắc thế, nhưng nàng ta không ngờ cuối cùng mình đợi trở về, nam nhân cường đại đến không ai bì nổi, bộ dáng phải chết không sống được.
Vốn tưởng rằng nam nhân xuất chinh không có vấn đề, bây giờ bị một thân trọng thương. Cho rằng nữ nhân nhịn không qua độc vu cổ, nhưng hôm nay vẫn êm đẹp. Nhìn khuôn mặt cô bình thường như trước kia, quả thực Giang Mẫn Châu không dám tin hai mắt của mình, ngược lại bọn người Hồng Uyển trước nhìn thấy cô như quỷ, trái lại không kinh hãi chút nào.
Ngày đó Bách Hợp không hiểu sao khi tỉnh lại, lại biến trở về bộ dáng trước kia, mặc dù mọi người cảm thấy quỷ dị, nhưng trừ dùng đến giải thích Bách Hợp giải trừ vu cổ, lại cũng tìm không ra cách giải thích khác, thời gian nửa năm này Bách Hợp vẫn trốn ở Trường Thu trong cung dưỡng thân thể, ở trong cung không ra. Mọi việc trong cung, một mực đều trong tay bọn người Hồng Uyển, thỉnh thoảng có lúc muốn thương nghị đại sự cùng Lục Dung Hòa, Đào phụ, đều là cha mẹ tiến cung nói chuyện với cô, sau khi cô gặp chuyện không may sau, hai năm qua đây là lần đầu tiên bước ra ngoài cungTrường Thu.
“Ngươi nói bậy. Ta không có hạ vu cổ, ngươi vu tội ta, Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng thượng thay ta làm chủ…” Giang Mẫn Châu phục hồi tinh thần muốn giãy giụa, căn bản Bách Hợp lại không có cho nàng ta thời cơ giải thích, bây giờ tự thân Hoàng đế cũng khó có thể đảm bảo, lại có thể thay ai làm chủ được? Trong cung từ xưa đến nay chính là chỗ ăn thịt người, đấu thắng thì phú quý kéo dài, đấu không lại, thất bại là mất mạng.
Nàng ta oan uổng lại thế nào, chỉ có thể trách chính nàng ta đấu không lại người mà thôi.
Giang Mẫn Châu với Ân Mẫn bị lôi ra, ngược lại Vương thái hậu còn muốn giãy giụa, chỉ tiếc lúc này đại thế đã mất, bà ta lại vén không ra cái bọt sóng gì, Ân Sở nằm ở trên giường, như chết, sắc mặt tái xanh đến lợi hại.
Tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn lúc trước, nam nhân võ công xuất chúng, hắn giống như chiến thần, những năm gần đây chiến dịch thắng lớn lớn nhỏ nhỏ, mấy năm nay đoạt vị chinh chến trên chiến trường hắn không có thua, cuối cùng lại hủy ở trong tay nữ nhân.
Bách Hợp ngồi vào trước mặt Ân Sở, đưa tay sờ sờ hắn mặt, bởi vì nguyên nhân mất máu quá nhiều, thân thể hắn có chút băng lãnh. Vết thương trên người thái y đã xử lý qua, nhưng bởi vì bị thương quá nhiều, lại bị thương quá nặng, có thể giữ được tính mạng hay không, thật sự là chuyện khó mà nói.
Đưa tay đụng tới gò má Ân Sở, Ân Sở vẫn hôn mê mí mắt nháy nháy, đột nhiên rùng mình một cái, mắt trái lại mở ra.
Lúc hắn nhìn thấy Bách Hợp, hình như còn có chút mơ hồ không rõ, dường như hắn còn chưa rõ chính mình đang ở chỗ nào.
“Ca ca tỉnh, khá hơn chút nào không? Vết thương còn có đau hay không?” Bách Hợp hướng về phía hắn khẽ cười, xưng hô ca ca, là Đào Bách Hợp lúc vừa mới thành hôn cùng Ân Sở, xấu hổ gọi hắn là phu quân, mà gọi biệt danh hắn, lúc ấy là hai người mới thành thân, thành hôn sau theo Ân Sở quật khởi, không bao lâu Đào Bách Hợp cũng bắt đầu chậm rãi thu lại ngây thơ, gọi hắn phu quân, vì hắn sinh nhi tử, tuy nói vẫn kiêu ngạo ngang ngược, nhưng khác lúc thiếu nữ.
Từ đầu tới cuối Ân Sở nhìn thấy Đào Bách Hợp, liền nhớ lại khí thế Đào gia nàng, bắt đầu không nhớ hình dáng của nàng, nhất là sau khi Sở quốc thành lập, nghĩ đến Đào Bách Hợp, cũng chỉ nghĩ đến bộ dáng nàng hung hăng vênh váo, và đến sau càng chỉ nhớ rõ ràng bộ dáng lúc nàng hung hăng càn quấy, bức bách mình đi cung Trường Thu, cùng với lấy đao uy hiếp, làm cho mình rời khỏi Giang Mẫn Châu.
Tới khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ, hắn càng không có ấn tượng tốt đối với Bách Hợp, cô quá kiêu ngạo! Càng được một tấc lại muốn tiến một thước, không có tí xíu dịu dàng, ngược lại khắp nơi đụng vào nỗi đau của hắn, dẫn đến hắn tức giận.
Thế nhưng lúc này nhìn Bách Hợp mỉm cười với hắn, đưa tay vuốt hắn mặt, Ân Sở không biết thế nào, lại nhớ lại lúc hai người mới gặp, hắn xốc lên xe ngựa, thiếu nữ trong xe kia cố gắng trấn định, trong mắt lại mang theo hoảng loạn.
Nàng xinh không kém Giang Mẫn Châu, nếu như đầu tiên mắt hắn nhìn thấy chính là nàng mà không phải là Giang Mẫn Châu, có phải sau đó kết quả của hai người, là hoàn toàn khác nhau hay không?
Hắn nghĩ tới đêm tân hôn của hai người, tình cảnh Đào Bách Hợp ngượng ngùng cười với hắn, hắn nghĩ tới thân thể nàng kiều mị mềm mại, nhẫn đau tiếp nhận chính mình, hắn nhớ lại rất nhiều sự tình trước đây mình đã quên, lúc này trên mặt nàng không có cái loại cay nghiệt cùng cao ngạo đó khiến cho hắn phiền chán, không biết người bị phản bội sau, có phải đặc biệt yếu đuối hay không, nhất là chính mình vô cùng tín nhiệm Đại huynh đã phản bội, không thể nghi ngờ là làm cho lòng Ân Sở bị thương, lúc này Bách Hợp mỉm cười, khiến cho hắn bao nhiêu trấn an một chút.
Có lẽ chuyện nơi đây, đợi sau khi thương thế hắn lành diệt trừ loạn quân, Đào Bách Hợp không nhất định phải phế đi, phong nàng làm Quý nhân, nhìn nàng lúc này còn có thể cười với mình, sau này chỉ trừ Đào gia, chém chỗ dựa của nàng, dù là mình không thể giao giang sơn này cho Ân Nguyên Ấp, nhưng có thể cho nàng chết già ở trong cung như trước.
“Sao ngươi lại tới đây?” Ân Sở nhịn không được hỏi một câu, hắn đau đến tê dại đầy người, chỗ bị thương trên thân thể băng lãnh dị thường, không nghe sai khiến, lúc nói chuyện đều hữu khí vô lực.
Lúc này Bách Hợp cười đã không có vẻ kiêu ngạo tùy hứng làm cho hắn thỏa mãn, giống như ánh sáng mặt trời, chiếu tản sự lo lắng trong lòng hắn, để cho hắn nhớ lại chuyện cũ ngọt ngào dĩ vãng, điểm này lấy lòng hắn, Ân Sở cảm thấy rất cao hứng.
“Nghe nói Đại huynh phản bội ca ca, mới làm hại ca ca tứ cố vô thân, bị trọng thương.” Bách Hợp cẩn thận thay Ân Sở tháo miệng vết thương đã băng bó kĩ một lần nữa, tựa là muốn thay hắn băng bó lại một lần, nhưng Ân Sở nghe thấy cô nhắc tới lời này, trong lòng liền phiền chán, vốn sinh ra mấy phần thiện cảm với Bách Hợp, bởi vì cô không biết điều khiến tản đi mấy phần, mặt hắn lạnh xuống, vết thương vô cùng đau đớn, không lớn muốn nhiều lời cùng Bách Hợp: “Đi ra. Gọi Giang Quý nhân đến đây hầu hạ!”
“Ca ca biết là cái duyên cớ gì sao?” Bách Hợp không có để ý tới hắn, ngược lại tự mở miệng: “Ca ca tiếp nhận nữ nhi Đại huynh tiến cung nhưng lại không sủng nàng, ngược lại khắp chốn sủng hạnh Giang Quý nhân, Đại huynh sợ hãi ca ca trở mặt vô tình tựa như đối với Đào thị lúc trước, hắn cầu kiến ca ca, ca ca lại cho hắn quỳ trắng hai canh giờ, thậm chí chỉ là vì Giang Quý nhân mà thôi, Đại huynh treo mặt thế nào được? Bởi vậy sớm thương nghị với cha ta, muốn nhờ vả cha, hợp mưu cùng cha, tìm được kế thoát thân.”
Bách Hợp nói đến đây, xinh đẹp liếc mắt nhìn Ân Sở một cái, vừa bị nhìn, Ân Sở không hiểu sao bắt đầu khởi lạnh lẽo, hắn nghe thấy lời Bách Hợp, trong đầu tựa là sét giật sấm gầm, có chút không dám tin lỗ tai của mình, chính mình vẫn tín nhiệm Đại huynh, vậy mà cuối cùng lại cấu kết với Đào quốc công mà hắn vẫn phòng bị? Chuyện này là khi nào?
Thảo nào cuối cùng Hà Trường Quý phản bội mình! Nghĩ đến tất cả những thứ này, trong lòng Ân Sở lửa giận ngập trời, trong mắt thoáng qua sát khí lạnh như băng.
“Ca ca muốn biết?” Thần sắc trên mặt Ân Sở trong nháy mắt liền thay đổi, Bách Hợp không cần đoán, liền biết ý nghĩ trong lòng hắn, cô mím môi, cười đến dịu dàng mà ngọt ngào: “Ngày ấy ta cố ý bắt Giang Quý nhân đến đây, biết Giang Quý nhân sẽ đưa tin cho ca ca, ca ca quả nhiên đến đây, còn đạp lật cái bàn, trà nóng đặt trên đó hất lên mặt Hà Quý nhân! Ah, sau đó nàng ất đã không phải là Quý nhân, mà là được phong Phu nhân, sợ rằng ca ca bây giờ còn không biết việc này đi? Ca ca cho là Đại huynh không biết ca ca vì nữ nhân mà tránh hắn, để cho hắn quỳ trắng nửa ngày? Hà phu nhân sớm đem tất cả nguyên do báo cho biết, nghe nói cuối cùng ca ca còn đưa vàng bạc đi trấn an Đại huynh, thậm chí còn nói dối, thảo nào cuối cùng Đại huynh vẫn tức giận, nên khoanh tay đứng nhìn ca ca!”
“Nữ nhi Đại huynh bị thương, cho tới bây giờ còn không biết chính mình làm chuyện tốt gì, đừng nói là đại ca, dù rằng là ta, cũng sẽ tức giận, ca ca nói, có đúng hay không?” Bách Hợp ấm giọng hỏi, trên mặt ý cười không ngớt, trong mắt lại lạnh lẽo.
Hai má Ân Sở bắt đầu nhanh chóng run rẩy, Bách Hợp cởi băng vải trên người hắn ra, nguyên bản vết thương vừa mới đóng vảy ngưng chảy máu, bị cô gập qua gập lại như vậy, máu bắt đầu thấm ra, hạ nhân xung quanh sớm đã nghe lệnh của Đào thị, nhìn thấy tình cảnh như thế, mỗi người cúi thấp đầu, không dám thốt ra một tiếng, Bách Hợp vặn băng vải thành hai phần, một đôi bàn tay mười ngón thon dài bắt đầu động tác thắt nút: “Không cam lòng sao? Ta cũng vậy!”
Cô nói xong, bắt đầu buộc chặt băng vải lại, Ân Sở bị đau, trên mặt lộ ra vẻ dãy dụa, Bách Hợp nhìn Ân Sở cười:
“Ngày đó thành hôn, trên hỉ đường, ngươi từng ở trước mặt cha ta cắt tóc thề độc, ngày đó ngươi muốn Đào gia tương trợ ngươi, mượn binh Đào gia, phát thề độc nói nếu ngươi có phụ ta, chung quy có một ngày thụ vạn mũi tên mà chết!” Lúc cô nói lời này, vẻ mặt không thay đổi, nhưng động tác trên tay lại dừng một chút, sau một khắc, hai tay Bách Hợp dùng sức nắm chặt băng vải, trên bụng Ân Sở bị thương, thoáng cái da tróc thịt hắn, máu bắn ra, phun hết lên người Bách Hợp!
Giờ khắc này Ân Sở đã đau đớn kịch liệt, mà hết lần này tới lần khác thốt không ra lời, thương thế của hắn bị thít chặt di chuyển tới khắp lục phủ ngũ tạng, đau đến hắn nghĩ có thể cầm dao chém người.
Mà lúc này Bách Hợp nói chuyện lại nhẹ nhàng thoải mái, làm cho hắn sởn tóc gáy, băng vải trên bụng Ân Sở bị thít chặt tới nỗi tiến vào bên trong da thịt hắn, có nhiều chỗ vết thương nặng thêm, ruột suýt nữa nứt ra, Bách Hợp chậm rãi lấy dải lụa khoác trên vai mình xuống, liếc mắt nhìn Ân Sở, sau một khắc, cô dùng sức quấn tới cổ Ân Sở, trở tay quấn chặt, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Lời thề này, ca ca thuận miệng nói, sợ rằng đã sớm không nhớ rõ, nhưng ta cho là thật, vẫn luôn luôn ghi nhớ ở trong lòng! Hôm nay, là thời điểm cuối cùng ca ca đáp ứng lời hứa rồi!”
Lực đạo trên tay cô nặng thêm lần nữa, lúc mới bắt đầu Ân Sở liều mạng giãy giụa, con mắt hắn suýt nữa trồi ra khỏi hốc mắt, hắn còn đang bị trọng thương, mặc dù liều mạng giãy giụa nhưng không thể địch lại Bách Hợp, hắn càng giãy dụa thì dải lụa trong tay Bách Hợp kéo càng căng, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn gân xanh nổi lên nhảy múa trên mặt Ân Sở, mặc hắn đưa tay cầm lấy, máu hắn vẫn chảy càng ngày càng nhiều, chân đạp càng nhanh, nhưng không làm nên chuyện gì, hắn dần dần nuốt khí xuống.
“Ca ca thiếu Đào Bách Hợp, bây giờ Đào Bách Hợp tự tay mình đoạt lại, ca ca an tâm đi!” Cô chờ hắn chết, đã đợi thời gian rất lâu rồi.
Cung nhân xung quanh nhìn thấy tất cả, toàn thân run run, không dám mở miệng.
Đợi người không còn thở, lúc này Bách Hợp mới đứng lên, sửa sang lại tóc: “Hoàng thượng băng hà, gõ chuông tang!”
Thi thể Ân Sở ruột bụng nát nhừ bày ở đằng kí, biểu hiện trên mặt dữ tợn, ngũ quan thấm ra máu đen, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, nhưng Bách Hợp vẫn bình tĩnh sửa sang lại quần áo mình, trong mắt lạnh lùng.
“Cáo thiên hạ, trong vòng trăm ngày, bá tánh áo vải không được thiết yến cung sướng, không được hưởng thụ cưới gả.” Lúc nói lời này, Bách Hợp cũng không quay đầu lại nhìn cung Trường Lạc, làn váy trên người cô dính đầy máu Ân Sở, lôi ra trên mặt đất một vết máu thật dài, sẽ có người thay cô thu thập giải quyết tốt hậu quả ở đây. Giọng nói cô và kết thúc thì đã có người truyền tin tức Hoàng thượng băng hà ra ngoài, chỉ một lúc sau có vài đạo tiếng chuông nặng nề vang lên, bọn người Hồng Uyển cúi thấp đầu, bước nhanh ở sau lưng cô. Máu trên mặt Bách Hợp còn chưa lau sạch, lại thay nguyên chủ xả ra một ngụm ác khí trong lòng, đồ ngốc Đào Bách Hợp này, có hậu đài không biết lợi dụng, ngược lại tin Ân Sở, nàng thật tin mỗi một câu nói của Ân Sở, thật cho rằng nếu như có một ngày hắn phụ mình sẽ chết không tử tế được, đáng tiếc quá mức ngây thơ, cuối cùng chết chính là nàng.
Đế vương Ân Sở Đại Sở chết trong Triệu quốc bao vây, bị thương nặng không trị khỏi bỏ mình, Thái tử Sở quốc Ân Nguyên Ấp sửa họ Ân thị, theo họ mẹ Đào thị, đăng vị hoàng đế, sửa quốc hiệu là Kiến Văn, vì tuổi nhỏ do Đào thái hậu buông rèm chấp chính, chủ trì đại sự trong triều.
Trong cung Giang Mẫn Châu cùng với công chúa Trường Bình mưu tính vu cổ, hại Đào Thái hậu, bị người vạch trần, chịu hình phạt chém eo mà chết.
Phú quý Đào thị kéo dài, thậm chí quyền thế càng tăng hơn trước, có người nối gót, có nội tình thâm hậu. Bách Hợp chấp chính tạm thời, không bám vào một khuôn mẫu thay đổi nhóm người mới được nhiều võ tướng, Triệu quốc bị tiêu diệt rất nhanh.
Mấy năm sau, Hà Trường Quý xưng đế Hoài Bắc quy hàng, từ đó Đại Sở thống nhất.