Beta: Sakura
Đối với các thiếu niên thiếu nữ tuổi mới 14, 15 mà nói, cảm giác như vậy thật sự mới lạ xen lẫn chút ngại ngần, Phù Doanh đứng hạng nhất, chủ nhiệm gọi tên anh đầu tiên, nhưng anh không hề động đậy, tất nhiên đã hài lòng với vị trí mình đang ngồi nên không muốn đổi, chủ nhiệm lớp chần chừ một chút, lại nhìn thoáng qua thấy Bách Hợp ngồi cạnh thì bỏ qua Phù Doanh, gọi cái tên tiếp theo.
Sau khi xếp xong vị trí theo kết quả, mấy người thành tích hơi kém đều bị đẩy ra ngồi phía sau, thành tích khá tốt đều ngồi phía trên, mà thành tích tốt nhất thì ngồi ở giữa, Bách Hợp và Phù Doanh đều không bị di chuyển, vẫn ngồi nguyên vị trí cũ. Sau kết quả thi tháng, vì Bách Hợp tiếp nhận nhiệm vụ quá muộn nên kết quả cũng không tốt lắm.
Sau khi tiến hành sắp xếp lại vị trí, bắt đầu bầu lớp trưởng, lớp phó học tập, cán bộ hoạt động này nọ, cứ vậy mà hết cả buổi trưa.
Qua tuần mới Tôn Minh Minh từ nhà quay về trường, mang tới một chiếc váy màu quả mơ, kiểu dáng quả thật hơi đơn giản, đồng thời cũng mang đến cho Bách Hợp kẹp tóc lần trước đã hứa. Đây là một cái kẹp tóc hình côn trùng, con côn trùng này được làm bằng pha lê màu tím, hai cánh được làm từ pha lê màu nâu, bên trên vỏ có những vân tròn lớn nhỏ, rất sống động, các cô gái trong ký túc xá nhìn thấy đều ao ước, Mễ Tương Đình cũng nhìn thấy.
“Tôn Minh Minh, thứ này đắt lắm hả?” Lần trước Tôn Minh Minh tặng Bách Hợp dây buộc tóc Mễ Tương Đình cũng thấy, Bách Hợp dùng nó buộc tóc vài ngày, Mễ Tương Đinh nhìn đến, trong lòng không thể không ghen tỵ thèm muốn.
Một tuần lễ gần đây, trong ký túc xá bọn Tôn Minh Minh và Bách hợp quan hệ tốt hơn trước nhiều, Mễ Tương Đình dường như bị gạt ra ngoài. Mỗi ngày cô ta ở trong ký túc xá đều không có ai nói chuyện, ngồi bên nghe mấy người Bách Hợp cười đùa, còn bản thân thì vùi mình trên giường trong lòng cảm thấy chua chát, cô ta không hiểu được tại sao Bách Hợp chỉ thêu hai bông hoa mà thái độ Tôn Minh Minh đối với cô thay đổi nhiều như vậy. Giống như Bách Hợp tự làm cái áo kia, chỉ cần mình chụp cái ảnh đưa cho mẹ là có thể làm ra được một đống, muốn tặng mỗi người trong ký túc xá một cái đều không có vấn đề gì.
Thiếu nữ thích những trang sức xinh xinh đều là bản tính. Như cái dây buộc tóc Tôn Minh Minh tặng Bách Hợp, cuối tuần rồi cô ta cũng đã đi hỏi mấy cửa hàng bên ngoài, căn bản không có ai bán cả, sợ là trang sức có khảm pha lê như vậy sơ sơ cũng phải một hai trăm đồng, đồ của Tôn Minh Minh cũng không phải đồ tầm thường, có khi giá lại càng cao. Vậy mà Tôn Minh Minh tiện tay tặng người ta thì thôi, đầu tuần còn nói muốn tặng Bách Hợp một cái kẹp tóc hợp với kẹp con ếch, lúc ấy Mễ Tương Đình tưởng là chỉ thuận miệng, ai ngờ cuối tuần này cô ấy đã mang đến thật.
Lúc này năm thiếu nữ đã xếp hàng dài, nhìn những đồ Tôn Minh Minh mang đến, Mễ Tương Đình ngồi trên giường mình, nhìn đến cảnh giường đối diện chịu không nổi lên tiếng: “Lạc Bách Hợp, cậu cứ vậy tiện tay cầm đồ của người khác không được tốt lắm đâu nha.”
Mấy lời này vừa thốt ra, Tôn Minh Minh vốn muốn nói tặng Bách Hợp, nghe xong nhịn không được cười lạnh nói:
“Mình vui vẻ tặng đi, cậu quản cái gì?” Nói xong, cô ấy đổ hết tất cả những thứ đã để cẩn thận trong túi ra, lúc về nhà nhớ mấy chuyện này, liền bảo: “Mấy cậu nhìn xem thích cái gì, tự mình chọn đi.” Cô kêu mấy người đang vây quanh chọn lựa những trang sức tinh xảo này, lớn giọng nói: “Mấy cái này đều là đồ dì Hai của mình mang từ nước ngoài về, để mình mang tặng.”
Trong mắt Mễ Tương Đình, những trang sức này quá đắt, đối với Tôn Minh Minh những thứ này chính là để dành tặng người khác. Lời Tôn Minh Minh thốt ra, má Mễ Tương Đình đỏ bừng, mấy người khác dùng ánh mắt giễu cợt nhìn cô ta. Nước mắt cô ta chực chảy ra, nhưng cố nén lại, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể cười lạnh một tiếng để biểu hiện thái độ của mình. Cô ta ngồi lùi vào giường, được một lúc, vén màn đi xuống, xỏ giầy rồi ra khỏi ký túc xá không quay đầu lại.
“Mễ Tương Đình này sao lại đáng ghét như vậy?”Tôn Minh Minh đợi cô ta đi ra ngoài, hừ một tiếng, cầm lấy cài tóc hình côn trùng kia:”Thôi kệ cậu ta, lắm chuyện.” Cô đưa kẹp tóc cho Bách Hợp rồi chỉ vào váy của của mình: “Phiền cậu rồi, cậu xem có sửa được không?”
Bách Hợp gât đầu, cũng không cầm lấy kẹp tóc, trước đó cô đã lấy dây buộc tóc của Tôn Minh Minh rồi, chưa sửa váy xong, cô cũng không định cầm cái kẹp tóc này của Tôn Minh Minh, tuy lời Mễ Tương Đình hơi khó nghe nhưng cũng hợp lý, cô dự tính sửa váy cho Tôn Minh Minh xong mới lấy, nếu sửa xong mà Tôn Minh Minh không vừa ý, cô sẽ không cầm kẹp tóc, dây buộc tóc kia cô cũng sẽ trả lại.
“Không gấp đâu.” Kiểu váy này đơn giản, màu vàng nhạt, thực ra rất thích hợp cho các cô gái hai mươi tuổi, nhưng bây giờ Tôn Minh Minh mới mười lăm, mặc kiểu này thì hơn già dặn quá, mất đi vẻ đáng yêu, nếu có thể chỉnh lại hai bên eo một chút, cô nghĩ nghĩ, cất váy đi rồi nói: “Mình nói trước, nếu như mình sửa xong mà cậu không thích, mình sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Mấy ngày nay chơi chung, Tôn Minh Minh cũng hiểu chút ít về tích cách của cô, trước đó chính mình nhờ cô sửa váy giúp, cô cũng không đồng ý ngay, tất nhiên không phải dạng người chỉ biết mạnh miệng. Sau khi nhìn thấy chiếc váy, chắc đã có chủ ý trong lòng. Ngoài ra váy áo của cô ấy cũng nhiều, chỉ là chiếc váy này kiểu dáng màu sắc đều đẹp nên vẫn cảm thấy tiếc, bình thường không mặc chỉ treo trong tủ, nghe Bách Hợp nói vậy, Tôn Minh Minh cười:
“Cậu cứ sửa thoải mái đi, nếu như không đẹp mình cũng sẽ không trách cậu đâu, vốn dĩ cũng không mặc, nếu sửa được thì coi như nhặt được, nếu sửa không được thì cũng chỉ là tủ quần áo thiếu một cái váy để treo thôi.” Cô ấy nói vậy, Bách Hợp gật nhẹ đầu.
Thời gian hiện tại còn sớm. mới hơn bốn giờ chiều, phải một lúc nữa mới đến giờ tự học buổi tối, bọn Tôn Minh Minh muốn ra ngoài ăn cơm, hỏi Bách Hợp có đi không, Bách Hợp từ chối, nhìn lại màu sắc chiếc váy, cất kỹ vào tủ của mình, suy nghĩ về số tiền của mình rồi đi ra cửa.
Tuy là cuối tuần, nhưng sân trường vẫn náo nhiệt, rất nhiều học sinh chạy xe đạp trên đường, Bách Hợp ra khỏi cổng là thấy cửa hàng bán đồ trang sức, ngoài cửa treo đủ loại khăn lụa màu sắc rực rỡ, là hàng của Hàng Châu, mỗi cái so với sách ngữ văn cũng tương đương, không được các học sinh ưa thích, chủ tiệm đành giảm giá, mỗi cái hai mươi đồng, cô chọn mấy cái cùng màu với váy mua về, lại mua thêm ít chỉ, mang một túi quay lại trường, xa xa nghe thấy tiếng ai đó gọi tên cô:
“Tiểu Lạc!”
Trong trường người gọi cô như vậy ngoài Chu Trạm không còn ai khác. Bách Hợp quay đầu đi, cách đó không xa dưới bóng rừng, Chu Trạm mặc đồng phục bóng rổ đang ngồi trên ghế, đôi chân dài gác lên, tay tựa lên ghế, trước khi đi ra Mễ Tương Đình đang ngồi cạnh cậu, hai người tựa như đang nói chuyện gì đó, chỉ là không ngờ vừa thấy Bách Hợp Chu Trạm lên tiếng gọi ngay, mặt Mễ Tương Đình lộ vẻ xấu hổ, đứng bật dậy, muốn chạy đi, một thiếu niên chạy xe đạp ngang qua, bị động tác của cô ta làm giật nảy mình, ngồi sau xe còn chở nữ sinh, dưới tình huống này vội bóp còi, phanh xe dừng lại ngay.
“Làm cái gì vậy!” Nữ sinh kia suýt nữa ngã xuống, vội vàng ôm eo nam sinh, nhảy từ trên xe xuống, chỉ vào Mễ Tương Đình tức giận mắng: “Đường rộng không đi, làm cái gì mà lại chạy ra giữa đường hả.”
“Tiểu Lạc tới đây.” Chu Trạm liếc Mễ Tương Đình, nhưng vẫn vẫy vẫy tay với Bách Hợp, Mễ Tương Đình bị người ta mắng mặt đỏ đến tận mang tai, trả treo một câu rồi không đợi bạn học kia kịp phản ứng, tranh thủ thời gian bỏ chạy luôn.
“Cậu đi đâu vậy?” Lúc này Chu Trạm gọi mình, Bách Hợp cũng không giả vờ không thấy được, đành phải đi về phía cậu ta, Chu Trạm vô ý thức thò tay ra muốn cầm lấy tay đang cầm túi đồ của cô: “Cậu mua cái gì vậy hả?”
Biểu lộ của cậu ta nghiêm túc, không giống bộ dạng bình thường: “Cho mình nhìn xem.”
Trên thực tế túi Bách Hợp dùng đựng trong suốt, nhìn qua cũng thấy được bên trong có khăn lụa màu vàng và màu đỏ, nhưng Chu Trạm muốn kiểm tra túi làm Bách Hợp cảm thấy khó chịu, đem tay mình giấu ra sau lưng, động tác này làm cho sắc mặt Chu Trạm trầm xuống.
“Tiểu Lạc, câu thay đổi rồi.” Cậu ta lắc đầu, thất vọng nói: “Chú Lạc cho cậu tiền sinh hoạt, không phải để cậu mua những thứ này. Cậu căn bản không cần học người ta mua những thứ gì đó, cũng không cần phải nhận quà của người khác, cậu lấy cái gì để trả hả? Chúng ta đâu giống với những đứa trẻ trong thủ đô, chỉ cần ăn no mặc ấm là đủ, còn tham lam những thứ khác làm gì? Điều kiện nhà chúng ta khác họ, cậu không cần phải so sánh với người ta.”
Chu Trạm nói ra mấy lời này, Bách Hợp nhớ lại trước đó Mễ Tương Đình đang ngồi cùng Chu Trạm, chắc là đã nói với Chu Trạm cái gì rồi.
“Mình so cái gì với người ta? Mình đi mua khăn lụa cậu cũng muốn quản, cậu đâu phải bố mình.” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, Chu Trạm vô thức lên tiếng: “Mình là bạn…” Cậu vốn định nói mình là bạn trai của Lạc Bách Hợp, từ nhỏ ông Lạc và ông Chu hay đùa sẽ gả Lạc Bách Hợp cho cậu làm vợ.
Ba năm học cấp hai Chu Trạm không hề nghĩ như vậy, còn cảm thấy từ nhỏ cha mẹ nói đùa như vậy làm cho cậu ta thấy xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên với bạn bè, thời buổi này mà còn có cha mẹ làm việc quê mùa như vậy, nhưng bây giờ lên cấp ba cậu đã nghĩ khác rồi.
Thấy một đám bạn học ríu ra ríu rít, cãi nhau, cùng đám nam sinh đùa đánh nhau, cậu ta thấy cô gái như Lạc Bách Hợp rất tốt. Cô lại rất xinh đẹp, sau này đưa ra ngoài cũng hãnh diện, nhớ lại lúc Bách Hợp đến xem cậu chơi bóng, trong đội không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ chuyện cậu quen biết Bách Hợp, tuy Bách Hợp không thừa nhận là bạn gái cậu, nhưng người trong ký túc đều nói, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, nếu bây giờ học cùng trường cậu không giữ lấy, sau khi tốt nghiệp sợ là càng nhiều người theo đuổi Bách Hợp hơn.