Beta: Sakura
“Cầu xin ông, cầu xin ông đừng giết tôi, ba mẹ tôi sẽ cho các người tiền, cho các người rất nhiều tiền, cầu xin các người!” Thiếu niên bị tắm rửa sạch sẽ, ngay cả đứng cũng không có sức, bị hai gã to con xách lên. Tuy trước đó cậu ta như một đống bùn nhão không hề mở miệng, nhưng bây giờ cậu ta không chịu nổi sợ hãi trong lòng, liền mở miệng cầu xin.
Cậu ta càng cầu khẩn thì vị ‘Hoa Khắc’ kia lại càng hưng phấn, hắn không ngừng chà sát tay, đột nhiên nhìn hai cái móc câu bên trên, liền hỏi: “Cái kia có thể treo lên không?”
Một người mặc sơ mi màu trắng, thắt nơ cổ màu hồng, giống như nhân viên phục vụ trẻ tuổi bình thường mỉm cười:
“Đương nhiên có thể, ngài Hoa Khắc, ở chỗ này ngài là vua, ngài có thể làm bất luận cái gì ngài muốn làm!”
Người phục vụ trẻ tuổi vừa nói xong, vị ‘Hoa Khắc’ lập tức kích động, hắn ta chỉ vào hai gã to con, có chút lắp bắp phân phó: “ Đem hắn, đem hắn treo lên!”
Hai gã to con cũng không có động, người phục vụ trẻ tuổi khom người xoay qua:
“Thực ra, vì sao ngài Hoa Khắc không tự mình động thủ? Tại đây chúng tôi phục vụ với tôn chỉ, chính là mang đến cho khách hàng niềm vui thú nhất, ngài có thể tự mình động thủ đấy.” Hắn nói xong, chỉ chỉ các đồ vật đầy đủ kiểu dáng cách đó không xa: “Ở đó có sách vở chuyên môn về thân thể, tránh cho ngài không cẩn thận làm bị thương chổ hiễm của hắn, dẫn đến con mồi chết sớm hơn thời gian dự định.”
Thậm chí ở đây còn có một số dụng cụ máy móc y học tiên tiến, tỷ như một số người có trái tim không nằm bên trái mà nằm bên phải cũng có thể kiểm tra ra, để tránh được khách hàng không chú ý làm con mồi chết sớm ảnh hưởng tới hào hứng.
Ngài ‘Hoa Khắc’ như mê muội một đường đi tới, cầm lấy một quyển sách, trong này giới thiệu một số động mạch chủ yếu của con người, hơn nữa một số phương pháp giết người đều thuật lại kỹ càng tỉ mỉ, hắn càng xem càng hưng phấn, không bao lâu sắc mặt ửng hồng, một hồi sau hắn ném cuốn sách trong tay đi, dường như vừa quyết định một việc gì đáng sợ vậy, đi đến một bên, cầm lấy một cây đinh sắt đỏ bừng đang trên lò nướng, cùng với thiết chùy, đi về phía thiếu niên.
Thiếu niên nhìn thấy một màn như vậy, trong miệng phát ra tiếng kêu chói tay cùng giãy dụa.
Thế nhưng cậu ta hoàn toàn vô lực, trước khi đối mặt với tử vong, tất cả đều không còn, tuy còn sống, nhưng tất cả sức lực như muốn trút sạch, tuy lúc này bởi vì sợ hãi mà xuất ra toàn bộ khí lực, nhưng làm sao là đối thú của hai gã to con kia? Cậu ta bị đè xuống một cái giường sắt cực lớn, ngay sau đó cây đinh sắt đỏ bừng kia thoáng cái ấn xuống trên đùi cậu.
Có thể do lần đầu tiên ‘Ngài Hoa Khắc’ giết người, cũng không dám quá mạnh tay, cây sắt kia chưa đâm xuyên qua đùi thiếu niên, nhưng mùi vị da thịt bị cháy khét lẹt do bị cây đinh sắt nung nóng truyền đến, tiếng kêu thảm thiết càng thêm thê lương, sau nữa ngày vị ‘Hoa Khắc’ kia rốt cục hạ quyết tâm, đem cây đinh sắt trên tay, chỉ nghe ‘Đinh’ một tiếng mạnh, trong miệng thiếu niên phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, thiếu niên cứ như một con cá bị người ta xuyên trên giường, đối mặt uy hiếp nhưng căn bản vô lực khả thi.
Mỗi lúc truyền đến tiếng chùy nện vào đinh sắt, người trong lồng thoáng run rẩy một phát, mãi đến lúc sau, thiếu niên trên giường chỉ còn hơi thở mỏng manh, nhân viên phục vụ liền phân phó người đến cứu tỉnh cậu ấy.
Nơi này có quá nhiều thiết bị trị liệu có thể cứu người, phát hiện vị ‘Hoa Khắc’ kia đã động thủ, đang tính hỏi hắn ta có cần hỗ trợ hay không, liền nhận được đáp án không cần, một đoàn người liền lui ra ngoài.
Thiếu niên nằm trên giường, đùi bị đục hai lỗ máu, vị ‘Hoa Khắc’ kia dùng hai sợi dây thừng trên đầu có móc câu, một cái xuyên qua đùi thiếu niên.
Hành động kia lại làm thiếu niên trên giường phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết.
Người trong lồng sắt trong phòng kính đối với một màn này không còn mới lạ, nhiều người chui đầu vào giữa hai gối, toàn thân run lẩy bẩy, căn bản không dám nhìn, Bách Hợp nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh như băng xoay đầu lại.
Cô khác những người trong lồng sắt, cô không e ngại giết người và cũng không sợ hãi bị giết, càng không sợ hãi tình cảnh máu tươi giàn giụa, chính cô cũng từng giết người. Nhưng cô không thích loại này thuần túy vì phát tiết tâm lý mà giết người giống như phương thức bọn sát nhân biến thái làm. Những người này giết người vì thỏa mãn cảm giác hành hạ người khác, cũng không phải dạng một nhát trí mạng, ngược lại khiến cho người bị giết chịu đựng thống khổ lớn nhất cùng tâm lý oán hận mà chết đi. Cô nhíu mày, sát ý trong lòng tuôn ra, không hề xem tình cảnh bên cạnh, ngược lại học những người khác nhắm mắt lại.
Lúc này lồng sắt không còn che chắn, Bách Hợp cũng không thể tu luyện, nhưng cô cũng không có nhàn rỗi, trong hoàn cảnh như vầy, lưu giữ một phần thực lực mới đảm bảo an toàn cho chính mình. Cô dựa theo nhắm mắt dưỡng thần, vận hành linh lực trong cơ thể chạy theo kinh mạch, một khi Bách Hợp đặt toàn bộ tâm tư trên tu luyện, thời gian liền trôi qua rất nhanh.
Những tiếng rống giận phẫn nộ của vị ‘Hoa Khắc’ kia cũng bị Bách Hợp ném ra sau đầu, trong cơ thể vận chuyển xong một vòng linh lực, khi Bách Hợp lần nữa mở mắt ra, bên kia vị ‘Hoa Khắc’ giết người đã đến khâu cuối cùng, cả căn phòng nồng đậm mùi máu tươi, thiếu niên lúc đầu còn sống bây giờ bị móc trên kệ, thân thể đã bị lưỡi dao sắc bén chặt thành hai nữa, giống như heo sau khi bị giết bị mỗ bụng treo lên vậy.
Các phần nội tạng bị ném qua một bên trên bàn, trên mặt đất tất cả đều là máu tươi, đầu của thiếu niên bị vị ‘Hoa Khắc’ kia dẫm nát dưới chân, đã không còn thấy rõ diện mục vốn có ban đầu.
Lồng sắt cũng được dọn dẹp qua, một lần nữa bị miếng vải đen che lại, trong không khí phảng phát còn ngửi thấy mùi máu tươi, dọn dẹp lồng sắt bởi vì có rất nhiều uế vật cùng thiếu đi một thiếu niên mà vắng vẻ đi một tí. Đợi lồng sắt lần nữa bị treo lên dường như Bách Hợp cảm giác được những người còn lại trong lồng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này giết chết một người, lần giết người tiếp theo sẽ là mấy ngày sau nữa.
Bách Hợp tận mắt chứng kiến người trong lồng bị giết giống như vật nuôi bình thường, mỗi ngày cô giành thời gian tăng lên gấp đôi tu luyện Luyện thể thuật, trên lồng đã cột 13 sợi tóc rồi, tính toán thời gian, chỉ sợ lần giết người tiếp theo không lâu lại đến, người trong lồng đại khái cũng cảm giác được thời gian không sai biệt lắm, gần đây thân thể mọi người lại căng cứng, không khí yên tĩnh quỷ dị, cả ngày ngoại trừ lúc Bách Hợp tu luyện phát ra tiếng ‘xào xạc’ ra, tiếng hít thở của mọi người càng ngày càng cẩn thận thu liễm lại.
Bây giờ võ lực của Bách Hợp đã nâng cao, tuy chỉ vừa tu luyện gần một tháng, nhưng trong cơ thể đã có linh lực, Bách Hợp đoán chừng khi mình bị thả ra, thể lực là không thành vấn đề, muốn giết chết một hai người cũng không khó. Nhưng trên hòn đão này đến cùng tồn tại dạng nguy hiểm gì cô cũng không biết, nếu như giống bên trong kịch tình, còn hơn một tháng nữa đến phiên cô bị kéo ra, như vậy tỉ lệ sống sót của cô lớn hơn rất nhiều, nhưng cô lo lắng sự tình có biến.
Bởi vì bây giờ cô phải duy trì trạng thái tốt nhất, mỗi ngày người trên đảo đưa ba bữa cơm, cô không chỉ ăn đúng hạn mà còn ăn được nhiều, do nguyên nhân tu luyện, trạng thái của cô không tệ, cùng những người mặt mày vàng vọt chung quanh so sánh, bề ngoài Bách Hợp tuy cũng đồng dạng chật vật giống họ, nhưng tinh thần của cô rõ ràng lại tốt hơn nhiều.
Chiếu theo lệ cũ bình thường những người tinh thần càng tốt càng chết sớm, cô không dám cam đoan những người này có thể đến lúc đó nhìn thấy tình trạng tinh thần mình tốt rồi giết mình trước thời hạn hay không.
Trong lồng sau khi chết mất hai người thoáng cái vị trí liền rộng hơn nhiều, nếu như theo kịch tình, lần tiếp theo có người đến chọn ‘con mồi’ sẽ đến phiên Bách Hợp rồi. Trong không khí khẩn trương này, cửa gian phòng kín này lần nữa bị mở ra.
“Tại đây ngài có thể muốn làm gì thì làm.” Một giọng nữ mềm mại đáng yêu mang theo chút hấp dẫn giới thiệu, tấm vải đen trên lồng sắt bị vén lên, nhóm con mồi trong lồng chôn mặt giữa hai chân liền xuất hiện trước mặt người vừa tiến vào.
Bách Hợp từ lúc phòng kính được mở cửa, cũng đã điều chỉnh bộ dạng chôn đầu giữa hai gối, cô mượn tóc rũ xuống, âm thầm quan sát tình cảnh chung quanh, những ngày trong thời gian này, trong thời gian ngắn ngủi dưới tình huống hai lần người bị mang ra giết, cô đã vụng trộm quan sát gian phòng kín này một cách rõ ràng.
Dưới tình huống người đến đây đã hai lần, mỗi lần người bước vào chia thành bốn dạng, một là thuộc về cô gái xinh đẹp, một là nhóm người to con dùng xử lý thi thể cùng phòng ngừa con mồi chạy trốn, mỗi lần đến đây đều có một ngươi nữ, những gã to con thì ước chừng ba bốn người. Ngoại trừ những người này ra trên đảo còn có nhân viên phục vụ, cùng với những người sát nhân kia.
Phòng kín khoản chừng gần 100 mét vuông, cửa là dùng sắt đổ bê tông làm thành, vừa nặng vừa cách âm, bình thường âm thanh trong này bên ngoài đều không nghe được, có thể cảm giác, muốn từ cánh cửa này đi ra ngoài, ngoài trừ chìa khóa ra, với bản lãnh của Bách Hợp lúc này không có khả năng làm hỏng cửa mà trốn đi được. Mà cánh cửa này là dạng khóa mật mã, cô từng nhìn thấy gã giết người dùng móng mắt quét qua cửa mới mở ra.
Ước chừng kẻ giết người rời đi chừng mười phúc sau, mới có người đến đây quét dọn phòng kín, cho nên Bách Hợp suy đoán những gã to con kia cũng không thường xuyên canh giữ bên ngoài. Nói cách khác nếu suy đoán chính xác, cô đang đợi đến ‘Thợ săn’ lựa chọn trúng cô, sau khi giết chết ‘Thợ săn’ thì cô có được khoảng mười lăm phút.