Beta: Sakura
Chủ nhiệm lớp nghe nói thế, liếc nhìn Bách Hợp. Cô gái này trong vòng một năm biến hóa rất nhiều, không ngạo khí như trước, so trước kia càng lãnh đạm, bình thường không lên tiếng, nhân duyên với bạn cùng lớp không quá tốt, gần đây trường học mấy lần thi thử, thành tích của cô luôn bảo trì một giai đoạn ổn định, không phải đặc biệt xuất chúng, cũng không phải cực kém, không nóng không lạnh.
Ngày hôm qua Bách Hợp đi trước, thời gian gây án đã có, nghĩ đến Thẩm Kỳ dáng người cao lớn, cùng với nhóm người kia, nhìn dáng người Bách Hợp mảnh khảnh, thầy giáo thật sự rất khó đem cô liên hệ cùng người đánh ngã một đám nam thanh niên côn đồ, bởi vậy cau mày, liền hỏi một câu: “Em cứ trung thực trả lời cảnh sát, nếu như không phải em làm cứ việc nói thẳng.”
Hai cảnh sát liếc nhìn chủ nhiệm lớp, thò tay gõ mặt bàn: “Ngày hôm qua cấp ba các em liên hoan, em về sớm, bọn người Thẩm Kỳ tại lúc 9h 20′ bị đánh, thời gian vừa vặn phù hợp, huống chi lúc trước chúng tôi hỏi qua hai bạn học trong lớp em, một bạn nữ họ Kiều nói em có thể đánh ngã một bạn học nữ cùng tuổi thể trọng khỏe mạnh hơn nữa phương diện thể dục thực tế. Tối hôm qua trước khi ăn cơm chiều, có một người tên Hách Đông Mạnh thuộc đội bóng rổ, hơn nữa cũng là bạn học nam cùng lớp cấp ba đi tìm em gây phiền phức, cuối cùng bạn đó cũng bị người đánh ngất xỉu đưa vào bệnh viện, tỉnh lại nói là em làm. Nhiếp Bách Hợp, chuyện Thẩm Kỳ này nếu em không thành thật một chút, sợ là chúng ta phải mang em về cục cảnh sát một chuyến.”
Một người khác không có lên tiếng, cảnh sát thoạt nhìn lớn tuổi hơn chút cười cười: “Em hãy nghĩ thông suốt, em sắp tham gia thi tốt nghiệp trung học, nếu có việc chậm trễ, hủy chính là cuộc đời của em.”
“Hai chú cảnh sát, các chú không nên làm cháu sợ, lá gan của cháu rất nhỏ” Bách Hợp nghe được hai người cảnh sát này nói nhịn không được nở nụ cười. Miệng cô nói chính mình nhát gan ánh mắt lại thập phần tỉnh táo, căn bản không có chút nào bộ dáng sợ hãi. Thấy bộ dạng như vậy hai cảnh sát liền cau mày, bởi vì theo trên người Bách Hợp thì bọn họ không nhìn thấy cô gái trẻ bị hù cho sợ hãi, ngược lại làm cho bọn họ có cảm giác thúc thủ vô sách. Chứng kiến thần sắc hai người này, Bách Hợp lúc này mới nói:
“Trước đừng nói cháu có hay không thực lực đánh ngã tám người này. Đầu tiên cháu cùng Thẩm Kỳ cãi nhau qua lời nói chỉ vì cháu cùng nữ sinh cậu ta thích ở cùng một phòng ký túc xá, giữa chúng cháu quan hệ không tốt, Thẩm Kỳ thay cậu ta ra mặt, thuần túy là muốn vu oan cháu. Cậu ta có thể tìm cháu gây phiền toái, đương nhiên cũng có thể thuận miệng nói lung tung cháu đánh bọn hắn, những điều này các chú đều có thể tra ra. Huống chi chú nói thời gian ngày hôm qua đúng là sau khi cháu rời đi chỉ có một mình, thời gian không sai biệt lắm, nhưng sau khi cháu rời khỏi liền trực tiếp đi dạo cửa hàng mua áo váy, cháu còn có phiếu mua sắm, nếu như các chú không tin, cháu nghĩ cửa hàng có lẽ có cameras giám sát, các chú cũng có thể điều tra là biết rõ cháu nói thật hay không.”
Cô một mặt nói xong, một mặt liếc nhìn chủ nhiệm lớp: “Thưa thầy, em có thể trở về phòng học lấy ví tiền được không?”
Một học sinh nữ, dù sao chạy lại chạy không được, huống chi Bách Hợp cung cấp coi như là vật chứng, hai cảnh sát nhìn thoáng qua, hướng chủ nhiệm lớp nhẹ gật đầu.
Trong phòng học lúc các học sinh chứng kiến Bách Hợp đi vào đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào cô. Thầy giáo vật lý thở dài. Dưới ánh mắt mọi người, Bách Hợp lấy túi tiền ra khỏi phòng học, bên trong có phiếu mua sắm đêm qua, cô lấy ra giao cho hai cảnh sát. Phía trên có hiện ra thời gian, thời điểm đúng là 9h30 phút.
Theo khẩu cung Thẩm Kỳ, thời gian cậu ta báo động đúng là lúc Bách Hợp đánh bọn hắn, lúc ấy điện tới cục cảnh sát điện thoại ghi chép thời gian là chín điểm hai mươi tám phân. Ngõ nhỏ phía sau trường học cùng cửa hàng tầm đó tuy chỉ cách một đầu sau ngõ hẻm, ngõ hẻm kia lại không ngắn, muốn đi hết ngõ hẻm kia, đi vòng qua đằng trước tiến vào cửa hàng đi dạo, cái đó sợ là một đường chạy thật nhanh cũng cần mười lăm phút thời gian, giả thiết Bách Hợp dù có được năng lực dùng một địch mười, thể năng so với người bình thường mà nói hơn rất nhiều đi nữa, cô có thể trong 10 phút liền chạy hết đoạn đường này, thang máy cũng mất thời gian chờ, cửa hàng bình thường tầng một đều là bán mỹ phẩm dưỡng da, tầng thứ hai bán đồ trang sức, mà tầng thứ ba mới là bán quần áo, Bách Hợp dù muốn đi lên, ít nhất cũng mất hai ba phút.
Hai cảnh sát không thể tưởng được Bách Hợp có thể không đường vòng trực tiếp leo lên rồi nhảy vào tầng cao nhất cửa hàng, từ nơi này xem thời gian hiện trên phiếu mua sắm mà nói, cho dù Bách Hợp có động cơ gây án, cũng xác thực không có thời gian gây án, hai cảnh sát trong lúc nhất thời bắt đầu có chút khó xử.
“Cái này chúng tôi sẽ tra, em chỉ cần nói thực ra chuyện đã trải qua là được rồi. Một bạn khác Hách Đông Cường cũng nói em đánh cậu ta, cùng lớp các em một bạn học nữ bị em đánh ngã trên mặt đất, chứng minh em xác thực có năng lực chiến đấu nhất định.” Đem vật chứng thu thập lại, cảnh sát lại chưa từ bỏ ý định hỏi một câu, cha Thẩm Kỳ cũng là đồng sự trong cảnh sát tỉnh, xảy ra chuyện này, cảnh sát xem tại phần cùng là đồng liêu, nhất định muốn tận tâm tận lực một chút, lúc này vừa mới nói xong, Bách Hợp mấp máy khóe miệng:
“Cháu đánh ngã Lưu Diêu là vì bạn ấy luôn luôn nói chuyện của ba cháu, siêu thị nhà cháu xảy ra vấn đề, có lẽ do cha cháu quản lý không tốt, cũng mất một khoản tiền lớn, ba cháu dù là có sai cũng đã bị phạt, Lưu Diêu liền cứ chuyện này mà nói, cháu nhịn không được cùng bạn ấy nổi lên xung đột, nhưng cháu có thể đánh ngã bạn ấy có thể vì dưới sự phẫn nộ đánh bạn ấy ngã sấp xuống vì cháu hơi cao hơn một chút nên cũng không phải việc khó gì? Dù cháu có thể đánh lại mình bạn ấy, nhưng chẳng lẽ còn có thể đánh lại nhiều người? Cháu cũng không phải Tây Sở bá vương Hạng Vũ! Về phần bạn cùng đội bóng rổ, cháu không biết bạn ấy, nhưng cậu ta nghe lời Thẩm Kỳ sai bảo muốn tìm cháu gây phiên phức, cháu chỉ cầu khẩn cậu ta buông tha cháu mà thôi, người đội bóng rổ gần đây hung hăng càn quấy, lại cùng đám thanh niên ngoài xã hội dây dưa không minh bạch, nói không chừng là cùng Thẩm Kỳ bị một nhóm người đánh, nhưng nghe theo Thẩm Kỳ chỉ thị muốn hãm hại cháu mà thôi.”
Bách Hợp lời này có trật tự, khiến hai cảnh sát nói không ra lời. Hai người này suy tư một hồi lâu, tay lại gõ lên bàn cái bàn ra. Bách Hợp liếc nhìn hai người này, ngửa đầu nhìn về phía chủ nhiệm lớp:
“Nhưng thưa thầy, ngược lại em có một nghi vấn. Thẩm Kỳ tố cáo em đánh cậu ta là thật là giả em không đề cập nữa, vừa mới hai cảnh sát nói bọn họ bị người đánh ở phía sau trường học, chuyện này dù sao cũng có liên quan tới em, em có thể biết là nơi nào phía sau trường học không?”
Giáo viên chủ nhiệm nghe cô bị hai cảnh sát ép hỏi, đối với việc ngày hôm qua sau khi trở về vốn cho rằng cô muốn muốn trở về ôn tập bài học, lại không nghĩ rằng cô trở về mua quần áo tuy cảm thấy có chút bất mãn, nhưng cũng không muốn học sinh của mình liên quan đến chuyện này. Dù sao ông là thầy giáo, coi như là người giám hộ của Bách Hợp ở trường học, bởi vậy nghe câu hỏi của cô liền đáp: “Ở ngõ hẻm phía sau trường học trước mặt siêu thị.”
“Cháu không nói hôm qua đánh người có phải là cháu hay không, cháu chỉ muốn hỏi sao bọn Thẩm Kỳ lại tới bên trong ngõ hẻm kia? Không phải bọn họ nói là cháu mang bọn họ qua đó chứ?” Bách Hợp hỏi cảnh sát một câu, hai cảnh sát không nghĩ tới chính mình tới tra hỏi kết quả bị Bách Hợp hỏi ngược lại, trong lúc nhất thời lộ vẻ do dự. Bách Hợp nhìn hai người họ không nói lời nào, lại nói tiếp: “Huống chi cháu vừa đi, làm sao Thẩm Kỳ đã đi theo ra cơ chứ? Ngõ hẻm kia rất tối, sao bọn họ có thể thấy rõ đánh người đúng là cháu hay không? Cháu có thể hoài nghi Thẩm Kỳ luôn luôn theo dõi cháu, muốn đánh cháu, kết quả theo nhầm một kẻ côn đồ, đi theo tiến vào trong ngõ nhỏ, không có đánh được người ngược lại bị người đánh, bọn họ cho rằng đó là cháu, cho nên mới nói là bị cháu đánh?”
Vốn là cảnh sát tới muốn ghi khẩu cung bắt bớ phạm nhân, kết quả lúc này phạm nhân không bắt được, ngược lại bắt đầu bị Bách Hợp chất vấn, trong lúc nhất thời hai cảnh sát có chút á khẩu không trả lời được, nói không ra lời.
Chuyện của Thẩm Kỳ xác thực nhiều điểm đáng ngờ. Hôm qua sau khi nhận được báo án cảnh sát tìm đến, phát hiện ngõ hẻm kia xác thực tối như mực, có ánh sáng yếu ớt, nhưng người đứng bên trong nếu không soi đèn pin thì nhìn không rõ lắm. Mấy người Thẩm Kỳ sao lại xuất hiện ở đó rồi bị người đánh, nguyên nhân cũng rất đáng được cân nhắc, nhưng có thể vì cha mẹ của cậu ta cũng là đồng sự, nên cảnh sát cũng không đề cập đến. Nhưng bọn họ không nghĩ tới Bách Hợp cũng chú ý tới điểm đáng ngờ này, hơn nữa thoáng cái liền hỏi, hai người thở dài, trong lòng vẫn cảm thấy Bách Hợp yên tĩnh lạnh lùng như vậy có chút rất không thích hợp, nhưng hết lần này tới lần khác lại tìm không ra sơ hở. Người cảnh sát lớn tuổi hơn chút không kiên nhẫn phất phất tay:
“Chuyện này không có liên quan tới em, chúng tôi tự nhiên sẽ điều tra, em chỉ cần phối hợp tốt với chúng tôi là được rồi.”
Nói như vậy người bình thường tại trước mặt cảnh sát trong lúc vô hình đều có chút cảm giác sợ hãi, phần lớn mọi người sẽ có vẻ nhát gan, nhưng Bách Hợp lại khác, cô không chỉ không sợ, nghe xong lời này của cảnh sát thậm chí khóe miệng đều hếch lên:
“Sao có thể nói không liên quan gì tới cháu? Cháu hiện tại có quyền hoài nghi Thẩm Kỳ sở dĩ một mực chắc cậu ta nhận lầm người, mà nguyên nhân cậu ta nhận lầm người, là vì cậu ta luôn luôn theo dõi cháu muốn đánh cháu! Cháu với cậu ta vốn vì nguyên nhân một bạn nữ cùng lớp liền có cừu oán, cậu ta muốn đánh cháu, đó cũng là động cơ, hơn nữa cậu ta còn có thực lực, thời gian bên trên cũng ăn khớp, bằng không thì như thế nào cháu vừa rời khỏi, cậu ta cũng rời đi theo? Nếu như cậu ta thật có tâm tư như vậy, về sau lại đến đánh cháu thì làm sao bây giờ? Lần này bọn họ có thể nhận lầm người, tiếp theo vạn nhất không nhận lầm người thì sao? Cháu sắp phải thi rồi, nếu như bị người đánh có vấn đề gì rồi không phải cháu không tham gia thi tốt nghiệp trung học được sao? Việc này đối với an toàn cuộc sống của cháu uy hiếp rất lớn, chú cảnh sát, cháu muốn báo án, cháu cảm thấy Thẩm Kỳ như vậy đã uy hiếp đến an toàn của cháu, hi vọng các chú có thể điều tra rõ ràng chuyện này, cháu sẽ chú ý đấy.”
“…” Hai cảnh sát nghe nói như thế, phiền muộn nói không ra lời. Bách Hợp mí mắt rủ xuống xuống: “Còn có chuyện gì không ạ? Nếu như không có, lớp cháu đang ôn tập vật lý, cháu muốn về lớp trước.”
Cảnh sát tìm không ra những điểm đáng ngờ khác, lúc này không có chứng cớ chứng minh Bách Hợp là người bị tình nghi, thậm chí cô còn lấy ra một căn cứ chính xác có lợi, nếu quả thật đến cửa hàng tra được hành tung của cô, xác định cô không có thời cơ gây án, cô cũng sẽ bị loại khỏi diện tình nghi, lúc này lại không thể bắt cô, cô phải rời đi, hai cảnh sát cũng tìm không ra lời nói mà nói.