Mục lục
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như là thường ngày, phụ nhân ở Hoa Xuân  phường nhìn thấy Thẩm Đằng Văn, biết hắn chính là thiếu niên mười tám tuổi đỗ tú tài, cố gắng sẽ để cho hắn mấy phần mặt mũi, nghe hắn vừa nói vậy, có thể sẽ cười cười giảng hòa liền cho qua chuyện này. Nhưng hôm nay chuyện này không dễ dàng qua được, lúc đó Thẩm Đằng Văn và Đoàn Quế Lan cùng nhau rời đi, huống chi lúc trên họa phường là do Đoàn Quế Lan một mực tìm tới Thẩm Đằng Văn. Phụ nhân của họa phường vừa nghĩ cũng biết, chuyện hôm nay Đoàn Quế Lan gây sự chủ yếu có nguyên nhân hoặc là nguồn gốc từ tên họ Thẩm này, không thể tránh khỏi liên quan.

Nghe thấy Thẩm Đằng Văn mở miệng, trong lòng phụ nhân của Hoa Xuân phường ngầm lấy đao hướng hắn, trên mặt cứng ngắt nhưng ra vẻ tươi cười:

“Lang Tú tài, ngươi nghe ta, hôm nay chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi mau mau về nhà đi.” Dù sao hắn cũng là người đọc sách, phụ nhân của Hoa Xuân  phường cũng không muốn đắc tội tàn nhẫn với hắn, cho nên cố nén nói ra hảo ngôn hảo ngữ muốn hắn rời đi, không muốn tiếp tay làm chuyện xấu.

Lúc một canh giờ trước, Thẩm Đằng Văn cũng không có thiện cảm gì đối với tỷ muội Đoàn gia, e rằng dù phụ nhân của họa phường không nói mấy lời này, thì hắn cũng không muốn quản những chuyện không liên quan. Nhưng bây giờ không giống, sau khi ‘trong lúc vô tình’ hắn bị ‘ngất’ nghe được Đoàn Quế Lan bên tai hắn nói lên ‘những lời thật lòng’, hắn đau lòng cho cái lòng hồn nhiên thiện lương, một cô nương ngốc bị Đoàn đại cô nương lợi dụng, trong lòng hắn sinh ra thứ cảm giác khác đối với Đoàn Quế Lan, cho nên chuyện này không thể không quan tâm đến.

Huống chi trước mắt hắn, Đoàn Quế Lan lại bị đánh đến bộ dạng này, trước đó bản thân hắn còn được cô cứu, nếu hiện tại không lo, sao có thể tính là nam tử hán, đại trượng phu? (@@)

Thẩm Đằng Văn nhịn xuống cảm giác khác thường trong lòng, đưa ra một gương mặt nho nhã lại vô cùng khẩn trương: “Tuy rằng việc này không liên quan gì đến ta, nhưng trời cao có mắt, thấy việc bất bình, người người đều theo, đi khắp thiên hạ, nơi nào có thể thông suốt!” Trước tiên hắn dò xét một câu, sau đó lại nói: “Khuyên người nên khoan dung mà độ lượng, mụ mụ đối với tiểu thiếu nữ này mà nặng tay, có phải đã hơi quá rồi không?’

Phụ nhân Hoa Xuân  phường vốn muốn để cho người đọc sách như hắn mấy phần mặt mũi, đơn giản là không muốn gây thêm chuyện, nhưng như thế không có nghĩa là sợ Thẩm Đằng Văn. Lúc này thấy hắn không có ý bỏ qua chuyện này, ngược lại chủ động ôm theo phiền phức này về bên người, ả không nhịn được nở nụ cười lạnh:

Ta vốn cũng không muốn cùng người bình thường tính toán, không nghĩ tới cả ngươi cũng muốn xen vào! Muốn cùng ta đàm luận chữ lý, ngươi xứng sao! Phi!” Phụ nhân Hoa Xuân  phường hướng nền đất ‘phi’ một tiếng. Thấy khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Đằng Văn đỏ bừng lên. Ả lại tiếp tục mở miệng: “Ta thấy ngươi xem sách đúng là toàn bộ đọc vào bụng chó. Hôm nay thứ chết tiệt này vì ngươi mà đến? Nghe thấy nó luôn mồm miệng gọi ngươi là tỷ phu tương lại, thứ không biết xấu hổ đó. Lão nương đã sống hơn nửa đời người, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy lúc nam nhân đi dạo lầu xanh, tiểu di muội tương lai tới bắt gian. Hai người các ngươi ở bên trong phường lôi lôi kéo kéo, toàn bộ đều không biết xấu hổ, một phần y phục xốc xếch, không có nửa điểm nữ hài nhi thanh tú nhà lành. Thứ hành vi không biết xấu hổ đó, những cô nương kia trên thuyền ta cũng làm không ra. Đoàn tiểu tiện nhân này còn chưa xuất giá, nhưng hết thảy nghề đều đã học xong!” Lúc này phụ nhân của Hoa Xuân  phường bộc phát toàn bộ oán khí trong lòng, mắng người cũng không thèm lưu lại phân nửa mặt mũi.:

“Còn không thấy ngại nói gì mà tiểu thiếu nữ ngây thơ, có thiếu nữ nhà ai như vậy, đuổi theo nam nhân đuổi tới kỹ viện, còn thoát y cùng nam nhân lôi lôi kéo kéo ôm ôm ấp ấp? Nói không chừng hai người các ngươi đã sớm có gian tình, bình thường còn lén lút thông gian, chỉ có điều giấu diếm Đoàn đại cô nương. Hôm nay bắt được còn muốn trút giận lên thuyền phường của ta. Tên tiểu tiện nhân xằng bậy chưa xuất giá, lại còn ăn giấm chua lớn như vậy, biết được tên này đang tìm nữ nhân, liền xem thuyền phường của ta là nơi trút giận, vừa đập phá như thế, lại phá hủy đi sinh mệnh nửa đời sau của ta!”

Phụ nhân của Hoa Xuân  phường cũng mồm mép lắm, mở miệng liền nói đến khóc trời cướp đất, một mặt vỗ đùi, mặt khác chỉ vào Thẩm Đằng Văn mắng, những người xung quanh nghe được sững sờ lại sững sờ.

Đoàn Quế Lan bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, sớm đã không thể mở miệng lên tiếng. Tuy rằng những chuyện mà ả ta nói là thật, nhưng nguyên do nàng ta muốn lừa gạt tạo loạn, chỉ tiếc bản thân không lên tiếng được, nàng ta vừa xấu hổ vừa tức giận, đôi mắt bị đánh đến biến hình chảy ra một dòng nước mắt.

Khi Lưu thị nghe đến những lời này, cả người đều ngây dại, hồi lâu không định thần được. Mụ nhìn thấy nó cả người ướt nhẹp chen vào trong cửa tiệm, bây giờ nghe thấy tên họ Thẩm, lại nghe phụ nhân của Hoa Xuân  phường nói cái gì mà phu quân tương lại của Đoàn đại cô nương, lúc này mụ không rõ được thân phận của Thẩm Đằng Văn.

Từ những lời nói của phụ nhân trong Hoa Xuân  phường, Lưu thị cũng đoán được, phỏng chừng hôm nay Đoàn Quế Lan có đến náo loạn trên thuyền hoa.

Ban đầu mụ còn tưởng rằng là người ta đổ oan cho Đoàn Quế Lan, lúc này vừa nghe những lời nói của phụ nhân trong Hoa Xuân  phường có thể là sự thật. Hiện tại Đoàn Quế Lan náo loạn gây nên chuyện lớn như vậy, nhất thời Lưu thị cảm thấy trời đất như quay cuồng, cả người suýt chút nữa một hơi cũng không thở ra được, muốn ngồi cũng không có khí lực bò dậy.

“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người! Ta, ta cùng với Đoàn nhị cô nương trước đây chưa từng gặp mặt……” Thẩm Đằng Văn thấy phụ nhân của Hoa Xuân  phường giá họa lên mình, chỉ tức đến toàn thân run cầm cập, hai hàm răng run run va ‘lập cập’, cả người thấy không ổn.

Nhưng những lời này của hắn phụ nhân trong Hoa Xuân  phường cũng không thèm tin, nghe vậy chỉ cười gằn vài tiếng:

“Những lời này của ngươi chỉ có thể lừa oa nhi ba tuổi, nhưng không qua mặt được lão nương! Nếu chưa từng gặp mặt sao tiểu tiện nhân này biết ngươi đi vào họa phường, lại còn giả nam trang lén tới tóm ngươi? Nếu không quen biết, nam nam nữ nữ sao có thể lôi lôi kéo kéo còn ôm ôm ấp ấp, không chút nào biết thẹn thùng? Mọi người nói một lời xem, khuê nữ nhà các ngươi sẽ như vậy sao?”  Phụ nhân của Hoa Xuân  phường lại khơi chuyện, quay đầu hỏi những người ngoài cuộc đang xem trò vui một câu.

Nghe ả hỏi những câu  này, trái phải bên ngoài đoán chừng đều là láng giềng đều đồng loạt ‘phi’ một tiếng, phất tay áo, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ lùi về sau vài bước, thần thái kia không cần nói cũng đủ hiểu!

Thẩm Đằng Văn cũng tự thấy đúng là những lời này của bản thân không thể trụ được, nhưng có điều chính xác là hôm nay hắn cùng Đoàn Quế Lan thật sự là lần đầu tiên gặp mặt, trước nay chưa từng gặp qua, nhưng hiện tại hắn như người câm trôi hoàng hà, nói ra cũng không ai tin.

“Ôi, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, không cần đối với ngươi giải thích nhiều như vậy. Chỉ là quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hôm nay đúng thật là Đoàn nhị cô nương có lỗi, có thể tội không đáng chết, nhưng ngươi cũng không thể lạm dụng tư hình, ngươi vừa không phải là thanh thiên đại lão gia, cũng không là hình bộ thẩm án, vì sao ngươi có thể tát cô ta…..”

“Phi!” Lúc này nghe hắn ra vẻ nho nhã cũng không cần biết hắn nói thứ quỷ gì, lúc này phụ nhân trong Hoa Xuân  phường mất kiên nhẫn ‘phi’ một tiếng: “Chỉ cho phép nàng ta đánh lão nương, lại không cho phép lão nương đánh ả? Không thấy trên mặt lão nương bị đánh thành thế này sao?” Lần thứ hai Thẩm Đằng Văn bị ả ngăn lại đến á khẩu không trả lời được, nhìn thấy cô nhúc nhích, lúc này Đoàn Quế Lan khóc không lên tiếng, trong mắt Thẩm Đằng Văn hiện lên mấy tia đau lòng.

“Đoàn đại cô nương thật là đáng thương, chỉ sợ ngươi không biết, e rằng muội muội của ngươi sớm đã cùng với phu quân tương lai của ngươi âm thầm vụng trộm rồi?” Phụ nhân của Hoa Xuân  phường quay đầu lại nhìn chằm chằm Bách Hợp. Thẩm Đằng Văn nghe thấy những lời này, mới theo ánh mắt của ả nhìn sang, phát hiện Bách Hợp vẫn đứng yên trong góc không lên tiếng.

Mãi đến tận lúc này Thẩm Đằng Văn mới chân chính lần đầu tiên nhìn thấy Bách Hợp. Lần đầu nhìn Bách Hợp, trong mắt Thẩm Đằng Văn đầu tiên hiện ra mấy phần kinh diễm, nhưng rất nhanh tia kinh diễm này lại chuyển thành phiền chán. Tựa như trong đầu hắn nhớ lại, nhớ lại đúng là dung mạo của Đoàn đại cô nương này so với những lời nói của mẫu thân chỉ hơn chứ không kém, nhưng lại nghĩ tới tâm cô tựa như rắn rết. Lưu thị lại một mực yêu chìu cô, hắn cùng với cô còn chưa chính thức định ra hôn ước, vậy mà cô lại phái muội muội đến theo dõi hắn. Sau đó Đoàn Quế Lan lại vì hành vi đó mà lâm vào tình huống bị đánh đến thê lương như vậy, thế nhưng lại trốn ở một bên không lên tiếng, loại người như vậy, trong lòng Thẩm Đằng Văn liền định ra ấn tượng Bách Hợp là một tiểu nhân ác độc.

“Không được hồ ngôn loạn ngữ! Lúc đó ta cùng với Đoàn đại cô nương vẫn chưa ước hẹn tam sinh, chỉ do người bên ngoài nói hưu nói vượn thôi, lời truyền miệng sao có thể xem là thật được? Lúc này trong lòng Thẩm Đằng Văn đã âm thầm ra quyết định, nữ nhân rắn rết như vậy, hắn tuyệt đối không thể dính dáng đến một phần, hắn tự thề thốt phủ nhận chuyện hắn cùng Bách Hợp định hôn ước. Hắn quyết định sau khi trở về bất luận là dùng phương pháp nào, cũng phải kiên quyết không để cho mẫu thân hướng đến Đoàn đại cô nương này cầu thân.

Hắn một mực phủ nhận, khiến không chỉ phụ nhân của Hoa Xuân  phường ngẩn ra, mà ngay cả Lưu thị đang ngồi dưới đất cũng kinh hãi.

Đoàn Quế Lan bị đánh đến chết đi sống lại trong mơ mơ màng màng nghe nói như thế, ngẩng đầu lên nhìn lại hắn, trong ánh mắt tràn ngập không thể tin được: “Ngươi……” Răng cô ta bị đánh rơi mất hai cái, còn có mấy cái bị lung lay, lúc này mở miệng nói, xương gò má đau buốt không chịu được, cả khuôn mặt tên dại đến không còn cảm giác đau. Đoàn Quế Lan không biết tại sao, lúc này nghe được lời Thẩm Đằng Văn, một nỗi chua xót cùng cảm giác vui mừng xông lên trên đầu, phảng phất giống như có chút bị ủy khuất, nước mắt cô càng ràn giụa, khóc lớn đến kinh hãi.

“Thẩm công tử……” Lúc này Lưu thị mới sốt ruột một chút, trong lòng mụ nghĩ đến hoang mang lo sợ, chỉ cho rằng Thẩm Đằng Văn thấy được nữ nhi Đoàn gia đang chịu lời gièm pha, nên bây giờ muốn hối hôn. Giờ trong lòng mụ gấp đến độ như kiến nằm trên chảo nóng, lại cảm thấy bản thân số khổ, như thấy ông trời cố tình muốn thử thách Đoàn gia, liên tiếp giáng xuống nhiều tai họa như vậy.

Nếu như lần này việc xuất giá của con gái lớn tiếp tục gặp khó khăn, sau này muốn tìm được lang quân thích hợp, e rằng không được dễ dàng như vậy. Bà vừa mới mở miệng, Thẩm Đằng Văn đột nhiên kiên định mà nghiêm túc nói: “Ta xác thực là muốn cưới cô nương Đoàn gia, nhưng không phải là Đoàn đại cô nương, mà là vị này Đoàn nhị cô nương đây!” Ở một nơi nào đó, trong lòng Thẩm Đằng Văn đã quyết định, người chính hắn muốn thú chính là Đoàn Quế Lan. Hắn cũng rõ ràng, một lần trải qau ngày hôm nay, sau khi danh tiếng Đoàn Quế Lan bị phá hủy, e rằng sau này khó có thể xuất giá, tuổi còn nhỏ như vậy, nhân sinh sau này vẫn còn rất dài, nếu chỉ vì một tỷ tỷ tâm địa rắn rết như thế mà hủy đi một đời, không khỏi không đáng.

Nhưng may là Đoàn đại cô nương ‘tự chủ trương’, nên mới đưa đến cho hắn một cô nương xinh đẹp chân chính tâm linh chí thiện.

Dù cho nàng ngụy trang bản thân hung hăng đến đâu, nhưng kỳ thực nàng vẫn rất hồn nhiên thiện lương. Người nhà của nàng không quan tâm nàng, mẫu thân bất công với nàng, như vậy sau này hãy để chính hắn quan tâm nàng!

Lời edit: Tác giả ơi cầu tg đừng cầu xin vé tháng nữa, tui chỉ cầu cho có thứ gì đánh cho tên kia tỉnh ra, đánh cho kon m Quế Lan bớt điên bớt dại bớt phá làng phá xóm………..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK